- Cái này… - La Tỉnh nhất thời không biết đáp trả lập luận của Lý Thanh Nhàn thế nào.
Lý Thanh Nhàn tự chỉ vào đầu, nói:
- Thành công là dựa vào chín phần mồ hôi công sức cộng với một phần cách nghĩ, rất nhiều lần, một phần ý tưởng còn quan trọng hơn chín phần công sức nhiều lắm.
- Đừng có mà nói nhảm. - Chu Xuân Phong nghiêm mặt nói, ngữ điệu Giang Nam xen lẫn khàn khàn, nhưng vẫn có vẻ nói năng mạnh mẽ.
- Vâng, chú Chu, cách nói của cháu có hơi chém gió một chút, in trực tiếp hiện nay, đòi hỏi vật liệu, công nghệ và nhiều năm tích lũy mọi mặt, không thể chỉ có ý tưởng là làm được. Phương pháp chưng cất rượu của cháu, không phải tự nhiên mà có, mà còn sau khi cháu bỏ chín phần mồ hôi công sức, mới hình thành ra một phần ý tưởng đó. Không có đổ mồ hôi, không suy nghĩ không ngừng , không có những trả giá đó, ý tưởng tuyệt đối không thành hiện thực. - Thái độ Lý Thanh Nhàn rất thành khẩn.
Chu Xuân Phong gật đầu cười mỉm, nhưng đột nhiên ông ấy gục đầu xuống, sau đó đưa tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, hai má đỏ ửng cũng nhanh biến mất.
La Tỉnh càng ngạc nhiên hơn, biết rõ hai người không phải ruột thịt, nhưng Chu Xuân Phong chăm sóc Lý Thanh Nhàn như cháu trai, một mặt khuyên nhủ, một mặt lại đánh giá cao cậu ta.
- Sức khoẻ ngài không ổn sao? - Lý Thanh Nhàn hỏi.
- Bệnh cũ ấy mà, quen rồi.
Chu Xuân Phong vuốt nhẹ cái quạt xương bò trên mặt bàn, một lúc rồi nói:
- Phương pháp chưng cất rượu này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế nó có thể thay đổi toàn bộ ngành rượu, không thể quá gấp gáp. Chúng ta giữ im lặng, liên hợp với Hộ bộ, kho nội vận, Dạ vệ và Công bộ, ở Dạ vệ tìm một địa điểm bí mật, từ từ thử, đến khi toàn toàn nắm chắc, rồi mới chính thức công bố.
Lý Thanh Nhàn cùng La Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu.
- Bên Hộ bộ của La đại nhân có sắp xếp gì không? - Chu Xuân Phong lỡ đãng hỏi.
Vẻ mặt La Tỉnh mặt biến sắc, anh ta ngồi thẳng lại nghĩ một lúc rồi nói:
- Cha của thuộc hạ mới lên chức ngũ phẩm cách đây không lâu, nhà họ La thuộc hạ ở phái Nam Tinh cũng coi như là vọng tộc. Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Lư thị lang, ít ra trong Hộ bộ, chuyện này sẽ không có vấn đề. Dù sao, đây là cũng là để cung phụng thần.
Chu Xuân Phong gật đầu, nói:
- Vậy vẫn làm phiền là La đại nhân phụ trách liên hệ với kho nội vận. Về phần Công bộ với Dạ vệ, ta sẽ sắp xếp. Thanh Nhàn, xưởng chưng cất rượu có cần điều kiện đặc biệt gì không?
Lý Thanh Nhàn nghĩ một lúc rồi nói:
- Cái đó cháu tự nghiên cứu, không cần thiết gì đâu, nhưng nếu chúng muốn làm lớn e rằng cần một ngôi nhà lớn một chút, hơn nữa còn cần an toàn bảo mật. Việc này chỉ có ngài mới có thể lo được thôi.
Chu Xuân Phong nhìn ra cửa sổ:
- Vậy chọn Chiếu ngục ty đi, nửa năm nay chỗ đó vẫn trống không, canh phòng cũng nghiêm ngặt. Cho dù có người mơ tưởng đến phương pháp chưng cất rượu mạnh, cũng không dám đến Chiếu ngục làm loạn.
- Cháu thấy rất hợp ạ. - Lý Thanh Nhàn đáp
- Nếu cháu muốn tham gia chuyện này, chỉ với thân phận tuần tra không tiện, ta cho cháu thêm một thân phận là Chiếu ngục ty thư, có thể tự do ra vào Chiếu ngục.
Lý Thanh Nhàn cười mỉm nói:
- Chú Chu, phương pháp chưng cất rượu quan trọng, cháu sợ có người lại lấy Kim tự lệnh tìm cháu gây phiền phức. Cháu thấy trên bàn chú có nhiều thứ này như vậy, hay là chú cho cháu một cái được không ạ?
Ba người đồng loạt nhìn ba miếng Kim tự lệnh bên trong hộp án thư.
- Cháu coi Kim tự lệnh là cái gì? - Sắc mặt Chu Xuân Phong trầm xuống.
Lý Thanh Nhàn cười đáp:
- Cháu muốn Kim Tự lệnh không phải cho bản thân, mà vì Hoàng thượng, vì triều đình, vì nha môn Dạ vệ a. Nhỡ đâu cháu xảy ra chuyện, làm hỏng chuyện, ngân khố sẽ tổn thất hàng trăm vạn lượng bạc mỗi năm. Chẳng nhẽ trăm vạn lượng bạc mỗi năm không đổi được một cái Kim tự lệnh sao?
- Càn quấy!