Thư phòng ở hậu đường Thần Đô ty.
Hương xông mờ nhạt phủ đầy gian phòng, một người mặc áo xanh lá mũ đen, hai tay cầm sách đang ngồi nghiêng khỏi hướng của ba người, lẳng lặng đọc sách.
Chu Hận và La Tỉnh cung kính, Lý Thanh Nhàn thì lén lút đánh giá thư phòng.
Căn phòng được bao quanh bởi ba bức tường, hai mặt là giá sách còn một mặt là kệ đồ cổ, sách chất từng lớp, đồ cổ đầy ngăn.
Bên cạnh kệ đồ cổ có ba bình sứ ngọc bích cao bằng nửa người, bên trong bình sứ có cắm những bức tranh cuộn tựa như hoa tươi đang nở rộ.
- Giải quyết xong rồi? - Chu Xuân Phong bỏ sách xuống rồi quay đầu nhìn sang, dựa lưng vào sau ghế.
Trước mắt Lý Thanh Nhàn sáng ngời, cả phòng rực rỡ, chỉ một mình Chu Xuân Phong mà tựa như chiếu sáng cả tòa nhà của Thần Đô Ty.
Da trắng mắt sáng, môi hồng răng trắng tựa như châu như ngọc đang ngồi, nhìn qua trông chẳng khác nào một thiếu niên tuấn tú chỉ mới mười tám tuổi, phải đến khi cẩn thận nhìn lại thì mới phát hiện ông ấy đã không còn trẻ.
Lý Thanh Nhàn không khỏi nhớ tới đủ loại tin đồn về Chu Xuân Phong, thanh thiếu niên ở nước Tề đều được nghe kể về truyền thuyết của vị Thám hoa tuấn tú Chu Xuân Phong từ nhỏ đến lớn.
Hắn vốn cảm thấy những truyền thuyết kia có phần phóng đại nhưng hôm nay nhìn thấy mới hiểu ra, vị này rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi rồi mà phong thái vẫn tú dật như trước, nếu trẻ hơn ba mươi tuổi thì không thể nghi ngờ gì có thể mê hoặc toàn bộ phụ nữ trong thành.
- Giải quyết xong rồi ạ. - Chu Hận thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
- Ngược lại cũng có chút phong thái của cha cậu. - Chu Xuân Phong không nhìn La Tỉnh mà nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, đánh giá một hồi.
Giọng nói của Chu Xuân Phong vẫn tinh tế xen lẫn khàn khàn như thường ngày, ung dung thong thả, lây nhiễm cái mềm mại của vùng Giang Nam, rất khác với giọng Thần Đô.
Lý Thanh Nhàn vội vàng nói:
- Thuộc hạ không thể để Thần Đô ty và Chu đại nhân thấy hổ thẹn được.
- Đến cả Lý Cương Phong còn không nói những lời như vậy - Sắc mặt Chu Xuân Phong vẫn như thường.
- Cha cháu cũng sẽ không bị Dạ vệ buộc phải phơi thây ở Hộ bộ đường. - Lý Thanh Nhàn nói.
- Lá gan của cậu vẫn lớn như vậy. - Chu Xuân Phong quay đầu nhìn La Tỉnh rồi nói:
- Đa tạ La đại nhân đã giúp đỡ người của Thần Đô ty.
- Làm gì có, làm gì có, chúng ta đều là người cống hiến cho triều đình, tôi không nhận nổi lời cảm ơn của Chu đại nhân đâu ạ. - La Tỉnh vì được ưu ái mà kinh ngạc, lén lút đánh giá Chu Xuân Phong.
- Ta ngược lại thấy tò mò, thằng nhóc gian xảo này đã làm gì mà có thể thuyết phục được một người đường đường là Bát phẩm nhỉ? - Chu Xuân Phong nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhàn.
La Tỉnh thở dài rồi nói:
- Lý Thanh Nhàn, tự cậu nói đi.
Vẻ mặt của Lý Thanh Nhàn thản nhiên mà đáp:
- Chú Chu, đều là người mình nên cháu cũng không muốn giả vờ bí hiểm làm gì. Trước đó cháu đã báo cáo rồi, cháu phát hiện ra được một phương pháp chưng cất rượu mạnh, tốc độ nhanh lại có thể sản xuất hàng loạt, hy vọng sẽ được thực hiện trên cả nước. Cháu cũng trung quân ái quốc như chú, có vụ làm ăn lớn thế này, cháu không thể lúc nào cũng nghĩ cho mình được mà phải nghĩ đến triều đình, suy nghĩ cho Hoàng thượng nhiều hơn. Vì thế hai chúng ta đã thương lượng, quyết định chia xưởng rượu tương lai thành mười phần, nội khố của Hoàng thượng, Hộ bộ, Công bộ, Dạ vệ ty và cháu, mỗi bên chiếm hai phần cùng nhau kinh doanh tửu phường, bán rượu mạnh. Chú phái cháu toàn quyền phụ trách việc này, đến Hộ bộ thương thảo, kết quả là trên đường lại bị Bàng Minh Kính hãm hại. May mà cháu cơ trí đa mưu, bình tĩnh thong thả, thành công tìm được La đại nhân của Hộ bộ để hóa giải.
Chu Xuân Phong nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Nhàn, mãi mà không nói lời nào.
Hai mắt của Lý Thanh Nhàn nhìn về phía kệ đồ cổ, trong đầu trống rỗng, nếu chiêu mồm mép tép nhảy không dùng được, vậy thì giả chết.
La Tỉnh không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.
Chu Xuân Phong “hừ” lạnh một tiếng rồi nhìn La Tỉnh, nói:
- Nó một là không có ấn tín của ta, hai là không có công văn chính thức của ta, vậy mà cậu cũng tin được?
La Tỉnh bất đắc dĩ nói:
- Chu đại nhân, ngài không biết thằng nhóc này giỏi mê hoặc người khác đến mức nào đâu, kể cả không phải tôi mà đổi thành người khác thì cũng sẽ tin miệng lưỡi lưu loát, đầy thuyết phục của cậu ta. Thật ra tôi cũng không tin lắm nhưng cảm thấy cậu ta là người tài, nếu vào tà phái của tôi thì rồi sẽ có ngày cậu ta bay lên trời cao.