Lý Thanh Nhàn mỉm cười, lấy ra một chiếc túi giấy dai dưới cánh tay, ôm quyền với Chu Hận và nói:
- Cảm ơn Chu đại nhân đã nhanh chóng đến giúp đỡ. Về bằng chứng mà Tài ty đã hãm hại tôi, tôi đã có nó trong tay.
Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ vào túi giấy.
Mọi người cùng nhau nhìn về hướng Lý Thanh Nhàn.
Nửa tay phải của Lý Thanh Nhàn giơ túi giấy lên và nói:
- Đây là công văn mà Bàng đưa cho tôi, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa mở nó ra. Tôi có thể đảm bảo rằng phần công văn này nhất định có vấn đề. La đại nhân, ngài là người của Hộ bộ, phiền ngài xem qua một chút.
Bàng Minh Kính khó có thể tin mà nhìn Lý Thanh Nhàn, tuổi còn trẻ mà sao có thể tỉnh táo như vậy, là ai âm thầm sai khiến hắn?
La Tỉnh nhận lấy túi giấy, vừa nhanh chóng lật xem công văn vừa nói:
- Cái quan ấn này không đúng, nó là giả mạo. Tôi đã nhìn thấy chữ ký của Dạ vệ Tài ty vài lần, và nó cũng là giả mạo. Vẫn còn một số chi tiết trong đó, vấn đề không nhỏ. Nếu cậu cầm theo công văn này vào Hộ bộ, lập tức sẽ bị tống giam.
Bàng Minh Kính lạnh lùng nói:
- Lý Thanh Nhàn, cậu như thế mà lại trộm đổi công văn, hãm hại quan trên, chết không hết tội!
- Bàng Minh Kính à Bàng Minh Kính, tôi nghĩ ông thực sự bị hồ đồ! Đây là nơi nào, đây là khu vực của Hộ bộ đó! Khu vực của Hộ bộ là nơi nào chứ? Mở to mắt chó của ông mà xem, năm vị thần đang nhìn chằm chằm! La đại nhân, có người ở trong khu vực của Hộ bộ mà vu oan, không tôn trọng thần linh, quý phái có cần tra xét cho đến cùng không? -Tiếng nói của Lý Thanh Nhàn rất có khí phách.
La Tỉnh cười híp mắt nói:
- Nếu có người thực sự lợi dụng Hộ bộ, lợi dụng thần linh của chúng ta để vu oan hãm hại, đó chính là sự báng bổ. Bàng Minh Kính, hãy lặp lại những gì anh vừa nói.
Bàng Minh Kính cứng họng mà không nói được lời nào.
Chu Hận vô cùng hài lòng liếc nhìn Lý Thanh Nhàn, ở trên lưng ngựa và hỏi:
- Bàng Minh Kính, anh còn điều gì muốn nói không?
Bàng Minh Kính chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Có lẽ thuộc hạ lấy nhầm công văn rồi, sau khi trở về Tài ty tôi nhất định sẽ điều tra rõ.
Lý Thanh Nhàn nói:
- Ở trước mặt năm bức tượng thần mà ông vẫn dám nói dối. Tôi nghĩ rằng cần phải đưa ông ta đến hầm ngục để tra hỏi nghiêm khắc.
Những người bảo vệ xung quanh Bàng Minh Kính run rẩy, ngay cả những người Dạ vệ đang đi theo Chu Hận cũng rụt cổ lại.
Bàng Minh Kính tức giận nói:
- Lý Thanh Nhàn, ta với cậu không thù không oán, sao cậu dám nói lời ác độc như vậy?
Lý Thanh Nhàn mỉm cười và nói:
- Bàng đại nhân nói đúng lắm, Bàng Minh Kính ngài thì có ý đồ gì xấu chứ, chỉ là muốn gϊếŧ chết tôi mà thôi. Tôi chỉ là một người Dạ vệ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà dám cùng với võ quan Chính thất phẩm có thù có oán được đây hả? Hôm nay cho dù ngàu ở trong khu vực Hộ bộ gϊếŧ chết tôi thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngài không có làm gì sai, tôi với tư cách là người bị hại mà những lời tôi nói đều là lời ác độc.
Trịnh Huy và những người Dạ vệ bình thường đều không hề che giấu sự phẫn nộ mà nhìn về Bàng Minh Kính.
Bàng Minh Kính nói:
- Miệng lưỡi sắc bén!
Nhưng vào lúc này có bốn người bước ra từ cửa hông của Hộ bộ, nhìn xung quanh rồi vội vàng đi tới.
Khi Bàng Minh Kính nhìn thấy hình ảnh ai đó đi tới, gã ta không thể nhịn được mà lớn tiếng gọi:
- Tạ đại nhân, là tôi Bàng Minh Kính. Lần trước tôi đã gặp ngài tại bữa tiệc của Phùng thị lang. Các quan chức bát phẩm trong Hộ bộ đang cấu kết với Dạ vệ để hãm hại tôi.
Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang đi tới, tràn đầy sức sống, trên mặt ít nếp nhăn, mặc quan bào màu đỏ tươi, trước ngực có thêu một con chim trĩ trắng sắp bay lên, xung quanh hình thêu không có thêu thêm chỉ vàng.
- Tạ đại nhân.
La Tỉnh và những người khác trong Hộ bộ vội vàng hành lễ với vị quan chính ngũ phẩm này.
Tạ Minh gật đầu với Bàng Minh Kính và La Tỉnh, sau đó mỉm cười nói:
- Lý Thanh Nhàn là ai?
Lý Thanh Nhàn ôm quyền nói:
- Chính là tại hạ.
Tạ Minh tỉ mỉ quan sát Lý Thanh Nhàn, sau đó liếc nhìn ngọc bội có hình con nai và con hạc rồi nói:
- Phùng đại nhân của chúng tôi nghe nói rằng cậu đến Hộ bộ để làm việc, vì vậy ông ấy đặc biệt nhờ tôi tới để tiếp đón cậu.
Lý Thanh Nhàn mỉm cười nói:
- Cảm ơn Tạ đại nhân. Nhưng mà tôi đã hoàn thành công việc của mình và đang chuẩn bị trở về Dạ vệ.
Tạ Minh gật gật đầu, đứng tại chỗ, không nói lời nào.
Bàng Minh Kính như rơi vào hầm băng.