“Đường Nhạc….Đường Nhạc….”
Tô Trữ Xuyên nghẹn ngào gọi ra cái tên kia, cho dù ý chí không minh mẫn nhưng trong ngực vẫn cố chấp muốn gọi ra hai chữ này.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói từ đâu cuối cùng vẫn là dùng sức giữ chặt lấy cơ thể Đường Nhạc, run rẩy mở miệng: “Ngươi, ngươi đừng kết hôn…..”
Đừng kết hôn; cũng đừng rời khỏi ta; tuy rằng chưa bao giờ nói qua, nhưng mà qua sáu năm, ta làm sao có thể tưởng tượng tới một cuộc sống không có ngươi….
“Không cưới.”
Đường Nhạc vẫn ôm chặt Tô Trữ Xuyên, môi dán nhẹ lên vành tai mỏng trắng nõn, thấp giọng nói: “Nếu chịu kết hôn, ta sao lại bị lão gia tử kia đánh.”
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt tối đen mờ mịt nhìn Đường Nhạc, chần chờ một chút mới mở miệng nói: “Nhưng, ta nhìn thấy… trong vali của ngươi, có hộp nhẫn…..”
“Ngươi không mở ra xem sao.”
“Không, không có mở…”
“Chờ ngươi mở ra sẽ biết là nhẫn cho ai.”
Tô Trữ Xuyên sửng sốt, môi khẽ hé ra, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đường Nhạc.
Đường Nhạc lắc đầu, cúi đầu khẽ cười một tiếng hôn lên đôi môi mỏng mềm mại: “Mấy năm nay, ta âm thầm dùng công ty tư nhân giao thiệp với gia tộc Lạc Khắc. Trước đó cũng nói với họ
chuyện hủy hôn, nhưng chuyện hợp tác kinh doanh cũng không bị ảnh hưởng gì. Ta và Thượng Quan Thanh Thanh đã chuẩn bị rất kỹ, mấy tháng gần đây cuối cùng mới ổn thỏa. Vì vậy ngày hôm qua ta mới trở về lật bài ngửa với lão gia tử.Ta nói không thể kết hôn với tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc, bởi vì trong lòng ta đã có một con nai con. Ta cùng hắn ở chung một chỗ đã 6 năm, không thể buông hắn ra được. Vốn ta còn định nói ông ta muốn làm gì thì làm, không nghĩ tới ông ta liền quăng súng lục lên đầu ta.”
Tô Trữ Xuyên nói không ra lời, chỉ ngước đôi mắt đen ngơ ngác nhìn Đường Nhạc.
Đường Nhạc nhẹ nhàng chạm lên phần chân trái bị thương của Tô Trữ Xuyên, một lúc lâu sau mới cúi đầu thở dài một hơi: “Kỳ thật không phải 6 năm, chính xác là 7 năm. Từ lúc sinh nhật mười tám tuổi, đến nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi. Chuyện năm đó, ta thực xin lỗi ngươi. Nhưng tới bây giờ ta cũng không hối hận quyết định của mình lúc đó. Ngươi hôn mê cả ngày, ta ngồi ở đây suy nghĩ lại những chuyện trước kia. Thật sự, ta hối hận lúc đó đã tra tấn ngươi như vậy, nhưng ta không hối hận đã cương quyết đem ngươi cột bên người. Bởi vì ta so với trong tưởng tượng còn thích ngươi nhiều hơn, cả đời này cũng không có cách nào thả ngươi đi được.”
Nói tới đây, đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn nam nhân sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, y vươn tay nâng cằm Tô Trữ Xuyên, nhẹ giọng nói: “May mắn, ngươi vẫn còn thích ta, đúng không?”
Tô Trữ Xuyên không mở miệng trả lời, nhưng Đường Nhạc căn bản cũng không có gì lo lắng.
Y chỉ cúi người, nhẹ nhàng lại ôn nhu hôn lên cánh môi Tô Trữ Xuyên. Đồng thời, bàn tay có chút lạnh lẽo của Tô Trữ Xuyên lén lút dùng sức nắm chặt lấy bàn tay người kia.
Đáp án kia, kỳ thật y căn bản không cần.
Nai con ôn nhu nhất trong lòng y, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ rời bỏ y.
Thủy chung ở bên cạnh, dịu dàng nhìn y. Có lẽ lúc sau đã quá mức im lặng, nhưng thời điểm nhìn thấy trên đùi Tô Trữ Xuyên toàn là máu hôn mê nằm trên giường, Đường nhạc biết tất cả chưa bao giờ thay đổi.
Y trải qua bảy năm, chuẩn bị hết tất cả chì vì muốn mang nai con quay về vòng tay của mình, hiện tại tất cả
cuối cùng cũng hướng về quỹ đạo tốt đẹp kia.
Bảy năm, không có gì thay đổi, Tô Trữ Xuyên vẫn là cậu thiếu niên không hề ngần ngại mà yêu thương y.
Bọn họ yêu nhau, đã muộn bảy năm, nhưng cũng chỉ là bảy năm mà thôi.
Ớ phía trước còn có khoảng thời gian thật dài, cả đời.
Cả đời.
-Toàn Văn Hoàn-