Đường Nhạc bị Tô Trữ Xuyên vô tình gợi lên một tia du͙© vọиɠ, vì vậy nhanh chóng đem Ngôn Nhạc vào toilet hạ hỏa.
Sau đó Đường Nhạc nhận được điện thoại, trở về đi đến buổi liên hoan.
Đường Nhạc vốn không có ý nhưng về sau lại nhớ đến, lái xe loanh quoanh một hồi sau đó quyết định trở về Đường gia một chuyến.
Lần này trở về, không ngờ lại gây ra một trận cãi nhau kịch liệt.
Nhắc đến khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của Đường Nhạc, lão gia lại đùng đùng nỗi giận, cầm lấy chén bạc trước mặt ném về phía y.
Đường Nhạc nhẹ nhàng chụp lấy, đặt chén xuống bàn sau đó quay người rời đi.
Lão gia thấy thái độ của y càng tức giận như phát nổ, lớn tiếng la mắng y, mà vợ cả cùng hai anh trai lại ở bên cạnh phụ họa, đôn đốc vào.
Tệ hơn nữa là lần này lão gia thực sự tức giận, hung hăng ra lệnh ──cắt đứt toàn bộ sự giúp đỡ đối với công ty của Đường Nhạc tự tay mở ở khu tây.
Đây cũng là tài sản duy nhất mà Đường Nhạc còn sở hữu.
Rời khỏi Đường gia, sắc mặc Đường Nhạc cực kỳ khó chịu, kỳ thực trong lòng y vô cùng tức giận.
Từ nhỏ tới lớn, y chưa bao giờ bị khuất nhục như vậy.
Nhớ đến nét mặt của mẹ cả, y lại bực bội thở gấp, cảm giác này giống như long du thiển trì, hổ lạc bình dương.
Đường Nhạc là một người rất kiêu ngạo, loại người luôn không chịu thất bại dù là việc nhỏ.
Mà hoàn cảnh bây giờ lại tựa hồ ép y phải đối mặt với sự việc khó chịu kia ──y vốn không mạnh mẽ như mình nghĩ.
Y cho rằng với khả năng của mình có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng trên thực tế chỉ cần một câu nói của lão gia, y sẽ lại trở thành một cậu chủ nhỏ với hai bàn tay trắng.
Loại cảm giác bất lực này dường như muốn bức điên Đường Nhạc.
Y lái xe trên đường với tốc độ cực kỳ kinh hoàng, lần đầu tiên trong lòng hắn… có cảm giác mãnh liệt muốn gây tổn thương cho một ai đó.
Loại tội ác này vô cùng kí©h thí©ɧ, lại đặc biệt lôi cuốn, loại suy nghĩ này một khi xuất hiện sẽ rất khó loại bỏ.
…
Hai ngày sau, Đường Nhạc gọi điện thoại cho một người quen cấp cao ở IMAX.
Nói ngắn gọn, mục
đích đặc biệt rõ ràng ──Tô Trữ Xuyên.
Đối phương có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Thái tử không phải thích loại người như Ngôn Nhạc sao… người này có chút không giống a?”
“Ta biết hắn ra sao.” Đường Nhạc trả lời ngắn gọn một câu sau đó tắt máy.
Ngón tay chậm rãi xoa xoa chiếc nhẫn ngọc bích, hiện tại trong lòng y nghĩ đến không phải Ngôn Nhạc, mà là Tô Trữ Xuyên.
Làn da trắng nõn mịn màng như được làm từ nước, con ngươi đen kịt trong suốt tràn ngập ôn nhu, có chút vụng về, tính tình luôn nhẫn nhục chịu đựng.
Tất cả đều khiến cho Đường Nhạc kích động.
Y gần như phát sinh ham muốn, muốn mạnh mẽ chiếm lấy cậu bé này, ở trên giường giày vò thân thể trắng nõn của hắn, làm cho đôi mắt đen kịt kia phải chảy ra những giọt nước mắt trong suốt.