Suốt quảng đường Tô Trữ Xuyên đi lên cầu thang, cả người có cảm giác như đang lay động theo gió. Cánh môi vừa rồi bị đối phương chạm vào có cảm giác nóng bừng, thậm chí ngay cả ánh đèn trước hành lang bình thường luôn leo lét u ám hôm nay lại bất ngờ bừng sáng. Tuy rằng hiểu được bản thân mình như vậy rất bùn cười, nhưng cuối cùng vẫn không khắc chế được tâm tình vui sướиɠ muốn nhảy múa không ngừng. Thậm chí sau khi mở cửa, trên mặt vẫn không che dấu được nụ cười.
“Tiểu Xuyên về rồi à?” Trong phòng khách cũng không có bật đèn, nhưng lại truyền tới giọng một phụ nữ
êm dịu.
Tô Trữ Xuyên sửng sốt, vội vàng đi qua: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao?”
Gọ mẹ của Tô Trữ Xuyên rất hiếm gặp, họ Lam. Bà trước đây là đại tiểu thư của một gia tộc lớn, nhưng lại dứt khoát phải gã cho cha của Tô Trữ Xuyên lúc ấy chỉ là một phục vụ quán bar, hơn nữa cũng vì vậy mà đoạn tuyệt với gia đình. Nhưng cuộc sống hôn nhân sau khoảng thời gian yêu đương lại không được hạnh phúc, bởi vì cuộc sống có quá nhiều áp lực, cha Tô Trữ Xuyên ngàng càng cộc cằn, thậm chí bắt đầu say sỉn, cuối cùng phát triển thành bạo lực gia đình.
Lúc Tô Trữ Xuyên lên bốn thì ly hôn, mười mấy năm sau cũng không tái hôn, cứ như vậy nuôi lớn Tô Trữ Xuyên. Tô mẫu vốn là tiểu thư gia đình giàu có, căn bản không biết cách kiếm tiền trong xã hội, mười mấy năm nay quả thực vô cùng cực khổ. Cơ thể nàng vốn không tốt, ngày đêm làm lụm vất vả như vậy ngày càng mắc thêm nhiều bệnh.
Nhưng hai năm nay, Tô Trữ Xuyên gia nhập IMAX nên Tô mẫu cũng không còn ra ngoài làm việc mệt nhọc. Tô Trữ Xuyên mặc dù vẫn còn rất trẻ, nhưng từ nhỏ cuộc sống đã không dư dả, cho nên tiền kiếm được đều tích góp từng chút để mua thuốc bổ hàng tháng cho mẹ, còn lại bao nhiêu đều được cất giữ lại.
Tim Tô mẫu không tốt, bác sĩ cũng đã dặn dò phải nghĩ ngơi đầy đủ, bình thường bà luôn ngủ rất sớm, hôm nay giờ này vẫn còn thức quả thật có chút kỳ lạ.
Tô Trữ Xuyên đi vào phòng khách, thuận tay bật đèn lên, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sô pha, trên người choàng một cái áo khoác.
“Ngồi xuống đi tiểu Xuyên.” Tô mẫu khẽ cười, bà tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng khi cười lên vẫn vô cùng điềm tĩnh thanh cao, cực kỳ xinh đẹp. Tô Trữ Xuyên có nhiều điểm tương đối giống bà, gương mặt từ nhỏ đã luôn ôn nhuận, tươi cười chịu đựng.
“Nghĩ tới ngày mai con mười tám, có chút không ngủ được. Con vừa vào nhà đã luôn miệng mỉm cười, có chuyện gì vui vẻ sao?”
Tô Trữ Xuyên quả thực không chú ý được trên mặt mình luôn mang vẻ tươi cười, nghe thấy Tô mẫu nói thế mới sửng sốt một chút, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật cũng không có gì…có,có chút chuyện trong công ty.”
Tô mẫu cũng không hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng cười chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của đứa con, trong đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
Tô Trữ Xuyên là một đứa con ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, không làm bà phải bận tâm nhiều. Tô mẫu biết thân thể mình không tốt, gần đây lại có chiều hướng chuyển biến xấu. Bà nghĩ tới không thể tiếp tục ở bên cạnh đứa con thì có chút chua xót. Đứa nhỏ này, bà hiểu rất rõ.
Tô Trữ Xuyên thoạt nhìn thì cái gì cũng không cần, luôn ôn nhu thuận theo, trên thực tế nội tâm lại giống hệt bà──
Đồng dạng luôn khao khát một tình yêu, một khi chìm sâu vào, liền mất đi lí trí, cho đến khi bị tổn thương sâu sắc.