Chương 37

Bị tiến vào khi cổ tay bị trói chặt quả thật có cảm giác đáng sợ, bởi vì tự do bị kiềm chế, buồn khổ cùng kɧoáı ©ảʍ trộn lẫn vào cùng một chỗ khiến hắn có cảm giác chính mình chìm vào ảo tưởng.

Lúc sau, Tô Trữ Xuyên bị bắt cưỡi lên người Đường Nhạc liên tục bị tiến nhập, địa phương mềm mại yếu ớt giữa hai chân không ngừng lặp lại hành động nuốt vào nhả ra phân thân cực lớn vô cùng cứng rắn của Đường Nhạc khiến hắn có cảm giác tê dại muốn tan ra. Trong cơ thể có cảm giác vô cùng quái dị, bị hung hăng sát nhập đến chỗ sâu nhất, lại không biết chạm phải điểm nào làm hắn có cảm giác điện lưu lủi qua toàn thân.

Kiềm chế không được âm thanh xấu hổ phát ra, thậm chí cái bộ phận dưới hạ thân kia mặc dù không hề bị đυ.ng chạm vuốt ve, cũng phản bội thân thể mà nhiệt tình vểnh lên.

Tới cuối cùng, muốn mãnh liệt bắn ra, lại bị Đường Nhạc nhẫn tâm nắm chặt phần gốc. Cổ tay bị siết chặt khiến những cảm giác bức rức khó càng chồng chéo lên nhau, Tô Trữ Xuyên cảm thấy khó chịu đến mức muốn bậc khóc: “Đừng…ô,buông ra…”

Tuy tiếng nói mang theo chút khóc nức nở của thiếu niên vô cùng êm tai, nhưng Đường Nhạc vẫn nheo lại mắt không chút lưu tình nói: “Không được.” Thậm chí còn mạnh mẽ nâng thắt lưng hung hăng va chạm vào dũng đạo nóng rực như lửa kia.

Thời điểm bị chế trụ phân thân, loại người luôn ôn nhu như Tô Trữ Xuyên cũng muốn phản kháng. Nhưng vì tay bị trói, dù cố gắng giãy dụa vặn vẹo thế nào cũng chỉ là lắc ư vòng eo nhỏ gầy, làm cho Đường Nhạc dưới thân càng thêm thích thú mà thôi.

“Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ cho ngươi ra.”Đường Nhạc dù bận vẫn ung dung trêu đùa phân thân phấn hồng đang co giật đến đáng thương trong tay mình, y nghe tiếng nức nở cầu xin vang lên từ l*иg ngực thiếu niên, trên gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Nói cho ta biết

──

vì sao lại muốn hỏi chuyện InfaTuaTion?”

Mặc dù lí trí đã bị đánh bay xa tít, nhưng lúc này Tô Trữ Xuyên vẫn cố sức lắc đầu theo bản năng, lộn xộn từ chối: “Thái tử… ta, ta không…”

“Không nói?”

Đường Nhạc thích thú mỉm cười, cũng không nói nhiều. Chỉ dùng thêm sức cử động phần eo, bàn tay đang cầm chặt phân thân Tô Trữ Xuyên không lúc nào thả lỏng.

Bị khống chế chặt chẽ như vậy, căn bản không thể giãy, rõ ràng gần sát đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ như vậy, lại bị tàn nhẫn ngăn cản. Cái loại cản giác này, quả thực khiến người ta muốn phát điên.

“Thái tử, cầu người, ô…” Thiếu niên bất lực dùng hai chân mềm mịn cọ sát vào eo y, đôi mắt đen hẹp dài tràn ngập ướŧ áŧ, cuối cùng từ trong miệng líu ríu phát ra những tiếng cầu xin.

Đường Nhạc vẫn không chịu buông tay, y dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng an ủi hàng lông mi dài đã ươn ướt của thiếu niên, thấp giọng nói: “Đừng khóc, khóc vô ích. Ngươi phải đáp lại ta, ta mới thả vật nhỏ này ra.”

Tuy biết rõ đối phương hoàn toàn không để tâm tới, nhưng vài giọt nước mắt vẫn theo khóe mắt ướŧ áŧ chảy xuống.

Cuối cùng dường như cũng chịu khuất phục, thiếu niên mờ mịt xoay đầu, đôi môi mềm mại hé mở phát ra âm thanh như muỗi kêu: “Ta, ta nghĩ….người lại càng thích Khải Tây tiên sinh hơn…”

Kinh ngạc khi nghe hắn thậm chí còn không kêu mình là thái tử, gắt gao ôm chặt thân mình mềm mại đang run rẩy của thiếu niên vào ngực, khóe mắt hắn có chút ủy khuất mà đỏ lên, bộ dáng yếu ớt giống như nếu dồn ép thêm một chút nữa sẽ lập tức hỏng mất.

Đường Nhạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi cánh hoa mềm mại, rồi nhanh chóng buông lỏng tay. Phân thân xinh đẹp bởi vì một thời gian bị ngăn cản kɧoáı ©ảʍ mà co giật khiến hắn không chịu nỗi phát ra âm thanh lẩm bẩm như tiểu động vật rêи ɾỉ.