Mì hải sản rất nhanh đã được đưa lên, đầu bếp trong khách sạn St. Louis tay nghề rất giỏi, khi bưng lên vẫn còn nóng hổi, tôm được bóc vỏ cùng với sò biển trang trí rất trang nhã, vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.
Tô Trữ Xuyên vốn đã đói lã, bên cạnh lại không còn ai khác. Hắn liền ngồi ăn trên quầy bar, Đường Nhạc không có bên cạnh, y vừa đi sang phòng khách xử lý một số công việc.
Có lẽ bởi vì không có Đường Nhạc ở bên cạnh, bầu không khí không còn ngột ngạt, động tác của Tô Trữ xuyên liền trở nên linh hoạt.
Sau khi ăn xong, nhớ tới lời dặn của Đường Nhạc, lại cảm thấy trên người mình có chút mồ hôi liền tiến vào phòng tắm.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, thoáng cái đã trôi qua một giờ. Lúc này Tô Trữ Xuyên cũng khôi phục lại tính tình như trước. Nhớ tới lời Đường Nhạc nói sau khi tắm xong thì đi tìm y, liền vô thức bước đến cửa phòng khách.
Hắn từ nhỏ đã luôn ôn nhu, bất luận có chuyện gì cũng không khiến hắn nỗi giận, dù bị buộc vào góc, cũng chỉ cắn chặt răng chịu đựng.
Giống như trước đây bị đối xử thô bạo như vậy, tuy cảm thấy rất thương tâm, thế nhưng sau khi đợi suốt một giờ, lại tự động trở về bộ dáng mềm yếu như bình thường. Mắc dù trong ngực vẫn còn chút cố gắng cương quyết, có một chút ý chí không chịu khuất phục, thế nhưng bản tính hắn vốn như vậy, không cách nào thay đổi được.
Đường Nhạc mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, lướt nhanh qua các thông số tư liệu, trên mặt bàn cà phê đặt một máy vi tính cùng một ít giấy tờ.
Tô Trữ Xuyên không hề nhìn vào giấy tờ công việc của Đường Nhạc, chợt nhìn thấy hai hàng chân mày đối phương nhíu lại, biểu tình trên mặt vô cùng chăm chú, trong khoảnh khắc cũng không biết làm sao, chỉ có thể bất an đứng im một chổ.
“Tắm xong?”
Đường Nhạc ngước mắt lên nhìn Tô Trữ xuyên, thuận tay châm một điếu xì gà, đôi mắt hơi nhíu lại: “Tới đây.”
Tô Trữ Xuyên vừa mới ngồi xuống đã bị Đường Nhạc vòng tay kéo vào trong lòng.
“Ta còn chút việc, chờ một chút.” Đường Nhạc thờ ơ thở ra một ngụm khói, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt hắn, ánh mắt quay trở lại màn hình vi tính.
Tô Trữ Xuyên tựa bên vai Đường Nhạc, ánh mắt lo lắng nhìn lên đường nét gương mặt anh tuấn của đối phương. Xung quanh bao phủ bởi một màn khói xì gà khiến y có một chút khí chất đặc biệt tăm tối.
Thời gian ban đầu, quả thật khiến hắn vô cùng hoảng loạn bất an. Dù sao tựa vào bên vai Đường Nhạc khiến thần kinh hắn cực kỳ căng thẳng, không có cách nào thả lỏng.
Nhưng cũng vì tinh thần quá căng thẳng, hơn nửa suốt ngày hôm nay lại luôn bận rộn, Tô Trữ Xuyên chỉ chống chọi được mười phút sau đó nghiêng người thϊếp đi trên vai Đường Nhạc.
Sau khi Đường Nhạc xử lý xong mọi việc, còn đang muốn thả lỏng một chút thì phát hiện Tô Trữ Xuyên đang ngủ say trong lòng mình.
Những sợi tóc đen ẩm ướt mềm mại phủ lên trán hắn, đôi mắt hẹp dài khép kín, hàng lông mi dài khẽ rung động, mũi nhỏ xinh xắn thỉnh thoảng co rút một chút.
Đường Nhạc có chút ác ý đưa tay bóp chóp mũi xinh xắn, chỉ là vừa nhéo một chút liền nghe thấy tiếng nức nở ủy khuất của thiếu niên trong lòng, sau đó hắn khẽ động đậy xoay người dấu mặt vào trong lòng y.
Cũng không biết vì cái gì, nhưng lúc này, ôm lấy cậu thiếu niên từng lên giường với mình hai lần lại khiến Đường Nhạc cảm thấy rất bình yên.