Bị Đường Nhạc giữ chặt trong tư thế này, Tô Trữ Xuyên cũng không biết mình có nên quay đầu lại hay không.
Giống như khi bị tiêm ở bệnh viện lúc bé, y tá luôn nói với hắn nếu không nhìn thấy sẽ không cảm thấy đau, nhưng không hiểu sao trong tình cảnh này, quả thật không còn cảm thấy căng thẳng, nhưng lại khiến cho Tô Trữ Xuyên dễ dàng cảm nhận được đau đớn hơn, so với cảm giác bị kim tiêm chích vào còn khó chịu hơn.
Áo sơ mi trắng bị kéo ra dễ dàng, ngón tay thon dài không chút khách khí kéo một góc qυầи ɭóŧ, sau đó quen thuộc dò xét vào bên trong. Thoáng cái làm Tô Trữ Xuyên căng thẳng phản ứng như một con mèo, uốn cong người lại, phần thân thể mềm yếu khẻ run rẩy trước sự đυ.ng chạm của ngón tay Đường Nhạc.
Ánh mắt Đường Nhạc chăm chú nhìn phần lưng thiếu niên, con ngươi lại tối hơn một phần.
Tô Trữ Xuyên rất gầy, nhưng vẻ gầy ốm của hắn lại đẹp.
Hai bên vai gầy cân xứng với phần xương lưng hồ điệp tạo nên vẻ yếu ớt, tạo thành một đường cong khắc sâu vào phần lưng trắng nõn.
Đường Nhạc kéo bả vai Tô Trữ Xuyên, bất ngờ cắn một cái.
Tô Trữ Xuyên hoảng sợ run rẩy, thành thật mà nói cái cắn cũng không nhẹ nhàng, răng năng sắc bén chạm vào suýt chút nữa để lại trên làn da mềm mại một vệt máu.
Bị…bị tiến vào còn chưa tính…thế nhưng không hiểu vì sao lại bị cắn một cái, khiến hắn thật không biết nên làm thế nào.
Tô Trữ Xuyên lo sợ quay đầu lại, tuy trong lòng có chút kinh hoảng cùng tức giận. Thế nhưng tính tình hắn từ nhỏ đã luôn ôn hòa, như hiện tại, hắn không thể nào làm ra được vẻ mặt tức giận.
Con ngươi xanh biếc của Đường Nhạc chỉ cách gương mặt Tô Trữ Xuyên một khoảng cách ngắn, hơi nheo lại trông vô cùng nguy hiểm, giống như lúc thú dữ lộ ra vẻ phấn khích.
Khoảng cách rất gần, đôi mắt thiếu niên hẹp dài trông có vẻ ướŧ áŧ mông lung, vẻ mặt có chút ủy khuất cùng hoảng sợ, đặt biệt là chóp mủi như động vật khi kinh hoảng khẽ co giật.
Ngay sau đó, dường như không thể chịu được ánh mắt chăm chú như có ý muốn xâm phạm của Đường Nhạc mà lúng túng vùi đầu mình vào bên cổ y.
Thiếu niên trước mắt một lần nữa lại phản ứng giống hệt như con nai kia.
Đường Nhạc cảm thấy cuộc sống này rất phức tạp, ngoại trừ con nai con năm đó, cũng chỉ có Tô Trữ Xuyên luôn ôn nhu vô hại như vậy.
Đường Nhạc ôm lấy cổ Tô Trữ Xuyên, kéo bả vai lật người hắn lại đối mặt với y.
Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy được qυầи ɭóŧ bị tuột khỏi mông, sau đó chân phải bị nâng lên đặt trên lưng Đường Nhạc.
Tư thế như vậy làm Tô Trữ Xuyên cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị treo vào người Đường Nhạc.
“Thái, thái tử…”
Tô Trữ Xuyên cố chống đỡ cơ thể, thế nhưng ở sát bên Đường Nhạc như vậy, quá mức gần gũi làm hắn có chút bất an.
Đường Nhạc không nói gì, chỉ giơ lên ngón tay khẽ chạm vào môi mình, đôi ngươi xanh biếc luôn làm người khác khϊếp sợ hơi nhíu lại, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tô Trữ Xuyên không hiểu y muốn gì, nhưng dường như lại hiểu, tim đột ngột đập mạnh, nhưng vẫn như trước không dám làm loạn.
“Còn để ta chờ?” Đôi mắt vốn bình thường đã rất sâu, lúc này còn nhíu lại càng tỏa ra vẻ tàn ác nguy hiểm.
Thân thể gấy yếu của Tô Trữ Xuyên run rẩy một chút, hắn không biết nên làm thế nào, cố tìm kiếm một chút can đảm trong mớ hỗn loạn do dự của chính mình. Cuối cùng khϊếp nhược khép chặt hai mắt, dựa theo trí nhớ mà nâng cơ thể lên, đưa đôi môi mình đến gần Đường Nhạc.