Thực ra đối với Tô Trữ xuyên, bất luận là nam hay nữ, loại tiếp xúc thân mật này đối với hắn cũng đều lạ lẫm.
Tô Trữ Xuyên đối với chuyện tình cảm thì hệt như một tờ giấy trắng, tuy rằng cũng hiểu được những chuyện sắp xảy ra nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua thực tế mãnh liệt thế này làm cho hắn trong phút chốc toàn thân trở nên mềm nhũn.
Đường Nhạc từ môi thiếu niên di chuyển dần xuống khoảng ngực bằng phẳng. Hai viên thịt hồng nhạt nằm trên khoảng ngực trắng nõn mịn màng cực kỳ mẫn cảm, tựa như chỉ cần dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa sẽ lập tức kích động mà run rẩy dựng thẳng lên.
Đường Nhạc cảm thấy rất thú vị, một bên dùng tay thuần thục vân vê viên thịt nho nhỏ, một bên ngẩng đầu nhìn Tô Trữ Xuyên.
Ý chí của thiếu niên giống như sắp tan vỡ hoàn toàn, vô thức lấy tay che miệng lại ngăn cản âm thanh nức nở không thể khống chế bật ra.
“Ngươi khóc sao?”
Đường Nhạc đưa tay kéo bàn tay của Tô Trữ Xuyên đang bịt kín đôi môi, con ngươi xanh biếc chợt hiện lên vẻ tà ác, y chậm rãi nói thậm chí còn mang theo vài phần lãnh khốc: “Khóc bây giờ là quá sớm, biết chưa?”
Tô Trữ Xuyên ngước đôi mắt lên nhìn Đường Nhạc, hắn hiện tại cảm thấy nam nhân anh tuấn cao to trước mặt ngoại trừ tỏa ra vẻ u tối, lúc làʍ t̠ìиɦ thì thủ đoạn lại càng đặc biệt tàn nhẫn xấu xa.
Làm hắn không thể nói là không thích cũng không thể nói có cảm giác rất sung sướиɠ.
Cảm giác giống như chiếc lưỡi thô ráp của con chó liếʍ vào lòng bàn tay, làm cho tim hắn kí©h thí©ɧ mãnh liệt mà đập dồn dập, kèm theo đó còn có một chút run rẩy sợ hãi.
Đường Nhạc không chút khách khí lôi tuột mảnh qυầи ɭóŧ trắng còn sót duy nhất trên người Tô Trữ Xuyên quăng xuống dưới giường, thiếu niên toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà dâng lên cảm giác khó chịu, da thịt trắng nõn vì bị kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mà nhiễm một tầng đỏ ửng kéo dài đến tận hai bên tai… Thực sự đặc biệt đáng yêu.
Muốn hắn đã một thời gian, hạ thân Đường Nhạc có chút khó khống chế, lập tức muốn phát tiết du͙© vọиɠ.
Thế thì cứ tiến vào vấn đề chính đi.
Đường Nhạc tự nói với mình sau đó hai ngón tay thon dài không chút do dự tiến vào khe hở giữa mông thiếu niên.
Địa phương kia giống như muốn chống cự lại tất cả ngoại vật xâm nhập. Mặc dù huyệt khẩu mềm mại nhưng vô cùng yếu đuối, bị tiến vào đột ngột lại không có bôi trơn khiến hắn cảm thấy giống như bị xé rách, đau đớn đến nghẹt thở, cực kỳ khổ sở.
Tô Trữ Xuyên đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể mảnh khảnh co cứng lại, năm ngón tay bấu chặt vào ra giường, con ngươi đen kịt đang phủ một lớp sương mù thoáng cái trở nên căng thẳng sợ hãi.
Rất đau, thực sự rất đau.
Có lẽ những con mồi yếu đuối luôn có cảm nhận đặc biệt nhạy cảm, Tô Trữ Xuyên mơ hồ cảm giác được hành động của đối phương trở nên vội vàng, mặc dù biểu tình vẫn rất thong thả.
Hai chân bị ép mở rộng ra hai bên, thắt lưng bị nâng lên cao vô cùng xấu hổ, Tô Trữ Xuyên cảm giác giây tiếp theo chính mình sẽ không kiềm chế được mà bật khóc.
“Không, không nên…thái tử…” hắn cố sức lắc đầu muốn lui về phía sau nghẹn ngào nói, nhưng mắt cá chân lại bị bàn tay Đường Nhạc gắt gao nắm lấy, tiểu huyệt yếu ớt bị hung khí nóng rực mãnh liệt liên tục xuyên qua phơi bày trong không khí.