Sau khi quần jeans được cởi bỏ, toàn thân Tô Trữ Xuyên chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ trắng.
Trong phòng tuy không hề cảm thấy lạnh, nhưng bị nam nhân cao ngạo kia nhìn chằm chằm lại cảm thấy cả người đang nổi đầy da gà.
Cảm giác sợ hãi này kéo dài đến khi Đường Nhạc cầm cốc rượu thủy tinh đi về phía hắn thì dâng cao đến đỉnh điểm. Tô Trữ Xuyên phải dồn ép tất cả khí lực mới có thể loại bỏ được suy nghĩ muốn quay người bỏ chạy.
“Ngươi hình như rất sợ ta?”
Trong lúc nói , khóe môi Đường Nhạc khẽ nhếch lên, vẻ mặt có chút mờ ám.
Đối phương chậm rãi đi tới nhưng thân hình đặc biệt mạnh mẽ cao to làm người khác cảm thấy vô cùng áp bức.
Tô Trữ Xuyên không tự chủ lảo đảo lui về sau hai bước, nhưng bởi vì quá hoảng loạn mà quên mất sự tồn tại của chiếc giường cực lớn phía sau lưng, vấp phải cạnh giường cả người liền ngã xuống mặt nệm mềm mại.
Tô Trữ Xuyên không biết dưới tình huống này, rốt cuộc nên nói gì với Đường Nhạc, thế nhưng mặc dù muốn mở miệng nhưng bởi vì quá căng thẳng mà âm thanh phát ra như tiếng khẽ lầu bầu ở miệng.
Mà Đường Nhạc cũng không có ý định lắng nghe ý kiến của hắn, đặt cốc rượu xuống bàn nhỏ bên cạnh giường, nắm lấy bả vai mảnh khảnh của thiếu niên áp lên giường.
Trên người của Tô Trữ Xuyên tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, là mùi sữa tắm chiết xuất từ trà xanh.
So với những mùi nước hoa đắt tiền đã từng ngửi thì hoàn toàn khác biệt, mùi vị non nớt giống như phát ra từ bên trong cơ thể gầy ốm dưới thân y, làm Đường Nhạc có cảm giác bị mê hoặc.
Ngay lập tức Đường Nhạc vươn tay, chậm rãi nâng cằm Tô Trữ Xuyên lên.
Thiếu niên trong lòng bị ép phải ngước mắt nhìn y, đôi con ngươi đen kịt trong suốt không hề có một chút vết bẩn nổi bật trên làn da trắng nõn,thu hút như Đường Nhạc đã từng nghĩ.
“Ngươi hình như rất sợ ta?”
Ngón tay Đường Nhạc nắm chặt cằm Tô Trữ Xuyên, lặp lại vấn đề đã hỏi trước đó.
“Thái tử, ta, ta không sợ…”
Tô Trữ Xuyên theo bản năng bật ra vài chữ, nhưng ngay lúc đó cảm giác được bàn tay Đường Nhạc gian xảo luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ làm hắn sợ đến siết chặt cả người lại.
Đường Nhạc có chút buồn cười, cảm giác này quả thật rất kì lạ ──bàn tay khéo léo khơi gợi lên tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, nhưng lại cũng có cảm giác như chạm vào một con thỏ nhỏ ngây ngô run rẩy.
“Ta rất muốn ở bên trong ngươi.”
Giọng nói đặc biệt lãnh khốc khẽ thì thầm bên tai Tô Trữ Xuyên: “Ta đã nghĩ về ngươi rất nhiều, hơn nữa trong tưởng tượng của ta, ngươi mở rộng hai chân bị ta đâm thật sâu, thần sắc ngươi khi đó cực kỳ mê hoặc…”
Lúc này nhìn Đường Nhạc hoàn toàn khác biệt với vẻ lãnh tỉnh bình thường, đôi con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ tà ác.
Giống như một con dã lang đang núp trong rừng cây, lơ đãng xen lẫn hứng thú.
Tô Trữ xuyên hơi hé miệng nhưng hoàn toàn không biết nên nói cái gì bây giờ.
Giống như phối hợp với lời nói trắng trợn của nam nhân, bàn tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve hai cánh mông làm hắn có cảm giác vô cùng đáng sợ, thậm chí đầu ngón tay còn nhẹ nhàng chơi đùa với khe mông, nơi mà chính mình cũng ít khi đυ.ng chạm vào.
Tô Trữ xuyên nghĩ đến cảnh “bị đâm xuyên” cực kỳ đáng sợ, thế nhưng bản thân cũng không có khả năng chạy trốn, thân thể cũng vì thế mà hoảng sợ run rẩy.