“Alo.” Shinichi điều chỉnh hô hấp, rồi mới nói.
Hơi thở đầu kia điện thoại tựa hồ cũng rất nặng nề, hơi hơi đứt quãng, thật lâu sau mới truyền đến giọng nói khô khốc, tựa hồ hơi suy yếu. “Kudo.”
Shinichi sửng sốt, không phải Akai Shuichi, mà là Hattori Heiji.
“Hattori?” Shinichi sau khi sững sờ mới hô lên một tiếng. “Hiện tại cậu ở nơi nào?” Cậu chỉ biết Hattori là bị bắt cóc, bị nhốt ở trong gia tộc Adams, chẳng lẽ đã trốn được? Cậu muốn nghĩ cách cứu viện, nhưng giờ phút này cậu thậm chí không biết toà nhà của gia tộc Adams nằm ở đâu, hơn nữa cậu cũng biết, người đàn ông phía sau tuyệt đối không cho phép.
Shinichi không phải là một người hay thuận theo người khác, nhưng với Gin lại có một chút kiêng kị, có lẽ còn pha tạp nhiều điều khác, chỉ là đến nay cậu vẫn chưa hiểu rõ mà thôi.
“Kudo, Kudo, cậu nói cho tớ biết, Akai Shuichi hiện tại như thế nào, anh ấy còn sống hay không?” Giọng điệu ban đầu còn có chút suy nhược, sau đó lại trở nên gấp gáp.
Shinichi cả kinh, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông, chẳng lẽ vỏn vẻn trong hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện? Không thể không nói ở cùng với người kia vài ngày, cậu đã trở nên rất trì độn, thậm chí có chút mờ mịt, chủ yếu là bởi vì không gian của cậu quá mức nhỏ hẹp.
“Tớ… tạm thời cũng không biết rõ.” Shinichi nói.
Một lúc sau, Shinichi cúp điện thoại, cảm thấy trong lòng như bị một khối đá đè nặng, trầm trọng khiến cậu không thể thở nổi.
“Anh đã sớm biết gì?” Cậu không quay đầu, chỉ mở miệng hỏi, giọng điệu có chút bức người. Kỳ thật trong lòng cậu đã sớm minh bạch, không phải sao?
Người kia biết gì đó, nhưng lại không nói cho cậu, người kia chỉ xem cậu là chim hoàng yến mà nuôi dưỡng, không có thương hại đồng thời cũng ngăn trở cậu giao tiếp với thế giới bên ngoài, những điều này cậu cũng có phần ngầm đồng ý.
Cậu chẳng qua không muốn lại gây chiến với hắn, bởi vì cậu biết cậu có giãy dụa bao nhiêu lần, cũng sẽ bị người kia bắt lại bấy nhiêu lần, làm như vậy không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Gin đi đến bên cạnh Shinichi, như là quán tính mà ngồi lên chiếc sô pha cậu đang ngồi, rõ ràng bên cạnh có rất nhiều chiếc ghế khác, hắn vẫn ngồi bên cạnh Shinichi như cũ. Thân hình hắn vốn dĩ to lớn, ngồi xuống như vậy, Shinichi chỉ có thể nửa ngồi trên đùi hắn.
Hai người đều đang trần trụi, khiến Shinichi có chút bất đắc dĩ, bộ dáng hiện tại này không giống như đang thảo luận vấn đề gì nghiêm túc.
Shinichi muốn đứng lên, nhưng vừa động đậy đã bị hắn ta giữ lại. Khoảng cách hai người như vậy, người đàn ông chỉ cần vươn tay, cậu liền không thể động đậy.
“Để tôi đứng lên.” Shinichi nói.
Gin lại như chẳng nghe thấy gì, thản nhiên nói. “Áo quần đã cởi hết, chẳng lẽ cho đến bây giờ em vẫn chưa thích ứng việc đối mặt với cơ thể tôi?”
Shinichi hơi hơi nhíu mi, lời nói của hắn ta đôi khi khiến cậu có chút dở khóc dở cười, ai có thể nghĩ đến Gin sát thủ máu lạnh, lúc ở trên giường ngôn ngữ lại lưu manh vô cùng?
“Anh đã sớm biết chuyện Akai? Vì sao không nói cho tôi biết?” Bị người kia ngăn cản, nếu không thoát được, Shinichi cũng ngừng giãy dụa, cậu có chút căm giận hỏi.
“Không, tận chiều nay tôi mới biết được. Tôi vì sao phải nói cho em, hử?” Khoảng cách hai người rất gần, Gin như cố ý kề sát vành tai cậu lúc nói chuyện.
Shinichi có chút khó chịu nghiêng đầu, nghĩ đến hắn ta thật sự không có nghĩa vụ thông báo tin tức với cậu, nhưng chuyện đương nhiên như vậy, vào lúc này lại khiến cậu có chút cứng họng. Sự khác biệt giữa thân phận hai người một lần nữa lại được khơi dậy. “Anh ta đến cùng thế nào rồi?” Shinichi hỏi, hiện tại không phải lúc rối rắm vấn đề thân phận hai người.
“Tôi nhận được báo cáo, toàn đội bị diệt, nhưng mà tên kia cũng không dễ dàng chết như vậy.” Gin thản nhiên nói, đối với chuyện này biểu hiện của hắn vẫn luôn thờ ơ.
Tim Shinichi run lên, cậu nghĩ lại lúc Hattori gọi điện, giọng điệu có chút không ổn! Cậu biết Hattori và Akai, lúc trước vì cứu cậu nên quen biết, cảm tình rất tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Hattori tất nhiên sẽ nghĩ thông tin mình cung cấp là sai, lúc đó chắc chắn sẽ tự trách…
Nhưng hiện tại theo lời của Gin, Akai xem như chưa biết sống chết. Shinichi tin tưởng, Gin nói như vậy đương nhiên có đạo lý của hắn. Chẳng qua…
“Tôi muốn ra ngoài một chuyến, Akai Shuichi gặp chuyện không may ở nơi nào?” Cũng phải chính mắt đi nhìn, mới biết được thật sự ra sao.
Gin nhìn chằm chằm Shinichi, thật lâu sau cũng chưa nói gì.
Shinichi tất nhiên cũng không tính nhẫn nại chờ đợi, kéo tay người đàn ông ra và đứng lên.
“Bọn họ có quan hệ gì với em?” Lúc này Gin lại buông lỏng tay, đứng lên sau cậu.
“Hattori và Akai đều là bạn của tôi. Cái tên Dedo kia không phải đối thủ của anh sao? Chẳng lẽ anh cứ định như vậy ngồi chờ chết?” Shinichi có chút khó hiểu nhìn người đàn ông, tuỳ tay mở tủ quần áo bên cạnh, lấy quần áo ra.
Gin chỉ cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
Gin nhìn Shinichi mặc chiếc áo phông vào, rồi sau đó từ trong tủ quần áo tìm ra một chiếc qυầи ɭóŧ, hạ thể hơi cong cong khiến cho hắn thấy được, ở nơi phía sau còn chưa hoàn toàn co rút lại đã trở nên trống rỗng.
Shinichi hiển nhiên còn không có phát giác ánh nhìn như hổ rình mồi phía sau, cậu cầm qυầи ɭóŧ, nhấc chân lên muốn mặc vào, lại bị sức lực từ phía sau ập tới, trở tay không kịp, suýt nữa ngã vào tủ quần áo. May mà cậu phản ứng nhanh, lấy tay chống được.
“Anh…” Lời nói còn chưa rời khỏi miệng, người đàn ông đã vọt đi vào, nương theo sự khuếch trương lúc nãy, không hề bị trở ngại.
“Để tôi làm một lần, tôi cùng em đi?” Gin cắn cắn vành tai Shinichi, trong giọng nói mang theo hàm xúc thoả mãn.
Khả năng tránh thoát được sau đó căn bản là số không, người đàn ông khoá trụ xương hông của Shinichi, động tác hắn cực nhanh, va chạm không ngừng khiến thân thể cậu rất nhanh đã mềm nhuyễn.
“Anh, tên khốn kiếp này, ưm…” Ngoại trừ tiếng rủa thầm đứt quãng, Shinichi căn bản là nước chảy bèo trôi…
***
Môi trường rác rưởi, cho dù Gin đã trải qua rất nhiều lần, nhưng đối mặt với địa phương chất đầy thi thể tanh tưởi như vậy, vẫn không khỏi nhíu mày.
Shinichi trước đó cũng đã nôn khan mấy lần, giờ phút này sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thảm cảnh trước mặt, trong mắt là phức tạp cùng với khϊếp sợ.
Ý nghĩ như vậy là không nên có, Shinichi trong lòng nói, cậu thậm chí cảm thấy may mắn, hoàn hảo người đàn ông bên cạnh mình không có tham gia vụ này. Nhưng mà dựa theo lẽ thường, nếu người đàn ông này phơi thây nơi hoang dã, như vậy cậu sẽ được tự do, cậu hẳn phải cảm thấy sung sướиɠ.
Nhưng mà, trong giây phút này, nhìn những thi thể dập nát, lòng bàn tay cậu chợt đổ mồ hôi.
Lúc Shinichi trở lại ngồi vào trong xe, cậu một tay nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ. Cậu quả thật có chút tức giận, loại cảm giác này, như Gin từng nói, vô cùng hư vô mờ mịt.
Cậu biết, cậu không có quyền lợi đi yêu cầu Gin làm cái gì, nếu như Gin muốn làm gì đó cho cậu, cậu sẽ cũng cự tuyệt… Nhưng mà…
Tại thành phố xa lạ này, cậu cơ hồ là dựa vào người đàn ông này mà sống, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu nến chỗ này cũng thật sự đột ngột. Đến bây giờ, cậu nghĩ cho dù cậu rời khỏi người kia mà hành động một mình, có thể làm được điều gì thì cũng thực sự rất bé nhỏ.
Huồng hồ, người kia tuyệt đối sẽ không cho phép.
Tuy rằng chưa từng nói qua, nhưng Shinichi vẫn có thể cảm nhận được, cho dù là ở khách sạn hay đi du lịch, vẫn sẽ luôn có những người xuất hiện như có như không, tựa hồ là vô tình, nhưng cẩn thận quan sát sẽ biết được, tất cả đều là người của tổ chức.
“Tôi…”
“Ừ?”
Tuy rằng mở miệng, nhưng cậu không biết nên nói như thế nào, Shinichi giương mắt nhìn hình dáng rõ ràng của gương mặt hắn, một lớp tóc vàng phủ trên mặt người đàn ông, nếu thu lại một ít sát khí quanh người, tướng mạo của hắn cũng xem như là thượng hạng, phong độ cũng tốt vô cùng.
Gin vẫn nhìn đường xe chạy phía trước như cũ, ngã tư đường vào rạng sáng rất vắng người, cũng bởi vậy hắn vừa có thể lái xe vừa nhìn xem thiếu niên bên người. Kỳ thật thiếu niên muốn nói gì, hắn rất rõ ràng.
“Tôi không có lập trường đi giúp đỡ bọn chúng.” Gin thản nhiên nói, trong đôi mắt xanh lục chợt loé một tia nhìn phức tạp.
Shinichi nhìn người đàn ông, cậu biết rằng lời đó là thật. Vốn dĩ Gin không có động vào Akai, đã là vô cùng nhượng bộ rồi.
Dù sao cảnh sát cùng xã hội đen đều không thể đội trời chung, huống chi hiện tại muốn xã hội đen đi cứu cảnh sát, hơn nữa cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho Gin. Nếu không phải Gin mà là tội phạm khác, đổi
vị trí, cho dù được tội phạm cứu, Shinichi biết chính mình đến thời điểm cần thiết vẫn sẽ bắt tội phạm vào tù. Cái gọi là chính nghĩa, có đôi khi không thể dùng ân tình để
cân nhắc.
“Dedo cũng là đối thủ của anh, loại trừ hắn đối với anh cũng có lợi.” Tuy rằng trong lòng minh bạch, từ miệng cậu vẫn nói ra lời cực kỳ không thông minh. Thái độ của Gin vô cùng rõ ràng, hắn là cấp cao tổ chức, nhưng mà trên thực tế, đối với tổ chức hắn không có nửa phần hứng thú, chỉ cần Dedo không đυ.ng vào điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không ra tay.
Đối với Gin mà nói, tên Dedo kia chỉ như một tên hề đang diễn trò mà thôi! Còn mình thì sao? Có phải cũng là một tên hề đáng cười, có ý đồ nói chuyện nhân tình trước mặt sát thủ máu lạnh. Dùng cái gì? Dùng thân thể nực cười của mình sao?
“Trong lòng em rõ ràng, đừng để tôi nói hai lần.” Gin nói như vậy liền rút một điếu thuốc trong túi, Mild Seven vị bạc hà, hương vị thản nhiên tràn ngập trong xe, khiến đầu óc con người cũng thanh tỉnh một chút.
Shinichi bị nói, cứng họng không trả lời được, trong lòng lại có chút chua xót không nói nên lời, trong lúc nhất thời nghĩ rằng đầu mình có phải bị hư hay không mà lại nói ra những lời đó.
“Tôi…” Mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn áp xuống những lời nói theo cảm tính.
Mà trong lúc Shinichi tính toán nhắm mắt dưỡng thần, xe đột nhiên phanh lại, nhất thời khiến Shinichi suýt va vào cửa kính. May mà người đàn ông đã vươn tay ra chặn lại thân thể cậu đang lao về phía trước.
“Sao vậy?” Shinichi mở mắt ra hỏi.
Gin chỉ là nhìn phía trước, trong đôi mắt xanh lục không có cảm xúc nào, Shinichi cũng nhìn theo.
Ở đầu đường u ám, có hai bóng người, không, hẳn là một người nâng một người khác. Cả người đầy máu, quần áo rách nát, cơ hồ thấy không rõ bộ mặt.
Người bị nâng hiển nhiên đang hấp hối, bởi vì Shinichi phát hiện, hai chân người kia cơ hồ bị kéo tha trên mặt đất, cũng hoàn toàn dựa vào người kia để nâng đỡ cơ thể mình.
“Kudo!” Một giọng nam, cách cửa kính xe nghe cũng không rõ ràng. Nhưng lại đủ để Shinichi giật mình. Shinichi cảm giác người đang nâng vô cùng quen mắt, cho đến lúc này giọng nói vang lên bên tai, cậu hoàn toàn có thể xác định, đó là… Akai!
Akai Shuichi thế nhưng thật sự không chết, Shinichi có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt, rồi sau đó lại ngước mắt nhìn người bên cạnh.
Shinichi lập tức mở cửa xe.
“Akai.” Shinichi nói.
Gin chỉ ngồi trên xe hút thuốc, biểu tình trên mặt bởi vì màn khói mà trở nên mờ ảo khó đoán được.
Akai Shuichi nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng mừng rỡ của Shinichi, cuối cùng có chút lơi lỏng, một đêm này với anh thật sự rất mệt mỏi.
Cuối cùng thể lực chống đỡ không nổi, lảo đảo ngã về phía trước. Một người khác dựa vào bên vai của anh cũng cùng anh ngã xuống đất.
Shinichi bước lên phía trước nâng lên, lại gần mới phát hiện. Người Akai vẫn nâng đã chết rồi. Có lẽ vì vết thương của mình quá nặng, Akai Shuichi thế nhưng không có phát hiện ra.
Shinichi nâng Akai lên, máu đầy người, đối với Shinichi mà nói không thể nghi ngờ là rất trầm trọng. Cậu quàng tay anh qua cổ mình, dù là như thế, vẫn bước đi gian nan dị thường.
Giờ phút này Gin cuối cùng nhịn không được mà xuống xe, hắn tiếp nhận Akai Shuichi liền đem người “ném” vào trong xe.
Rồi sau đó mở cốp xe, “ném” cái người đã chết kia vào.
Làm xong một loạt động tác, Shinichi thậm chí cảm giác Gin trước đây đã làm chuyện như vậy rất nhiều lần, nhưng mà chứa chấp thi thể, tựa hồ không phải phong cách của hắn…
Cuối cùng Gin bảo Shinichi lên xe.
“Cám ơn.” Shinichi nói, tuy rằng ngữ khí có chút gượng ép.
Gin ném tàn thuốc trong tay xuống, khởi động ô tô rồi mới “hừ” một tiếng, hàm xúc không rõ.
***
Màu trắng trước mặt khiến Akai biết anh đang ở bệnh viện. Ngược lại không nghĩ tới tên kia sẽ không thắc mắc mà đưa anh đến bệnh viện, là vì Shinichi sao?
Quan hệ giữa hai người kia… Nếu trước đây có thể dùng “không thể tưởng tượng” để nói, thì lúc này đã trở thành “không thể tin được” để hình dung rồi.
Đương nhiên anh không có khả năng chờ đợi một ngày hắn ta cải tà quy chính vì Shinichi, nhưng lần này cứu anh, với hắn thật sự đã rất không dễ dàng.
Có lẽ, Gin ở một phương diện nào đó đã thật sự thay đổi, nhưng trong ý thức, anh vĩnh viễn không thể bỏ qua cho Gin… Hơn nữa, hắn là… hung thủ sát hại Akemi.