- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệp Bộ
- Chương 7: Hội triển lãm (5)
Liệp Bộ
Chương 7: Hội triển lãm (5)
Một chân mang giày thể thao, một chân mang dép bông, Conan run rẩy, chân bị băng bó như màn thầu, thoạt nhìn như có bệnh nghiêm trọng.
Cái dạng này, người không biết còn tưởng cậu bị gãy chân, kỳ thật chỉ là chạm vào gân cốt, có điểm sưng đỏ, sau vài ngày sẽ khỏi. Chỉ là Sonoko muốn xem thử hiệu quả của chương trình học cấp cứu của mình, đòi băng bó cho Conan.
Kéo một chân như vậy, Conan tất nhiên không có khả năng chạy loạn. May mà hôm nay xem như là điểm nhấn của lễ hội giao lưu Trung – Nhật, cả ngày đều có biểu diễn đặc sắc, tất nhiên cũng cung cấp điều kiện thưởng thức tốt, còn
có khu vực nghỉ ngơi.
Cái gọi là điều kiện thưởng thức, là nơi mọi người ngồi không phải một khán phòng, mà là 8 người cùng ngồi vây quanh một bàn.
Bàn vuông Trung Quốc, sơn màu đỏ, thực sự có hương vị truyền thống.
Ghế dựa được gọi là “ghế bành” cao cao có chỗ tựa lưng, ngồi trên một cái đệm mềm mại, cho dù ngồi cả một ngày cũng không có gì
không thoải mái.
Trên bàn bày ra đặc sản độc đáo Trung – Nhật, hoa quả, bánh kẹo, tất cả đều là món đặc biệt ngày thường không thể ăn được.
Conan nhìn đồ trên bàn, cậu nếu thật sự là con nít, ngược lại sẽ hoan hô nhảy nhót, nhưng cậu là học sinh trung học, đối mặt với người cùng bàn quá mức nhiệt tình đưa kẹo cho cậu, thật sự là có chút không chịu nổi.
“Cháu bé, chân cháu bị thương sao? Thật tội nghiệp, trách không được ngồi ngoan như vậy, đứa bé nhà cô không biết đã chạy đi nơi nào, cho cháu nè, ăn nhiều một chút, vết thương sẽ mau lành!”
Lại tới nữa, Conan trong lòng kêu lên.
Liền thấy người phụ nữ kia đặt kẹo ở trong tay Conan.
Rõ ràng người được mời đến hôm nay đều thuộc tầng lớp thượng lưu thập phần tri thức, nhưng không thể nghi ngờ phụ nữ một khi đã làm mẹ, đối với trẻ con thật sự yêu thích, đều lải nhải như vậy, thật sự giống nhau.
Bất đắc dĩ nhận kẹo, khoé miệng cười cười, lại nói tiếp đầu xỏ gây chuyện là cái chân bị băng quá mức. Conan thậm chí có xúc động muốn đem băng vải chướng mắt này toàn bộ tháo xuống, không chỉ một lần.
Ngồi trên ghế bành, bởi vì thân thể có vấn đề, cả người đều nhẹ nhàng, Conan vô vị nhìn tứ phía.
Hiện tại là bảy giờ tối, ba tiếng nữa lễ hội hôm nay chấm dứt.
Conan trong lòng thở dài, bởi vì không có cách nào đi lại, cậu chỉ có thể cảnh giác bốn phía, nếu người đàn ông kia lại xuất hiện, dựa theo hành động ngày hôm qua của hắn, có lẽ hắn sẽ lại tiếp cận cậu. Trừ phi hắn ta đã thật sự loại trừ khả năng Conan chính là Shinichi teo nhỏ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Conan căng thẳng, từ lúc nào, cậu bị hắn ta nghi ngờ?
“Ran, Ran, chúng ta đến hội trường xem Yuu Nakajima đi, tám giờ anh ấy diễn, hiện tại chắc đang trang điểm, chúng ta đi cổ vũ anh ấy đi?” Sonoko không biết từ chỗ nào nghĩ ra ý đồ xấu, liền lôi kéo Ran cùng đi.
Ran lộ vẻ khó xử, tuy cô cũng rất muốn đi, cho dù ở trên máy bay thấy được hành vi bất lương của Yuu Nakajima, nhưng xuy xét lại, vẫn cảm thấy tò mò. “Nhưng mà, Conan… Tớ không thể để em ấy lại đây một mình.” Ran khó xử nói.
Sonoko nghiêng đầu nhìn thoáng qua Conan, tiếp theo nói mát: “Tiểu quỷ này, có thể xảy ra chuyện gì? Yên tâm đi.”
Ha ha, ha ha! Conan trong lòng cười gượng, lúc này mới nghĩ đến năng lực tự chăm sóc mình của cậu sao.
“Chị Ran, em có thể đi cùng chị.” Không phải Conan muốn góp vui, dù sao cậu cảm giác được ánh mắt không tốt của Sonoko, bất quá dựa vào trường hợp ngày hôm qua, cậu không muốn tách khỏi Ran, dù sao nếu gặp nguy hiểm, cho dù thân thể này của cậu không có nhiều tác dụng, nhưng vẫn còn trang bị của tiến sĩ Agasa.
“Ừ.” Mặc dù có chút do dự, cuối cùng Ran vẫn gật đầu, dù sao để Conan lại đây hay giao cho ông bố không biết chạy đến nơi nào uống rượu rồi, cô vẫn không yên lòng.
Hậu trường sân khấu cùng sàn biễu diễn thật sự rất bất đồng, một không khí hoàn toàn khác, khắp nơi đều tràn ngập không khí khẩn trương. Cũng đúng, nếu chuẩn bị tốt, quá trình hiển nhiên sẽ suôn sẻ hơn.
Chạy lui chạy tới hơn phân nửa là người đại diện hoặc trợ lý của minh tinh, dù sao đều là ngôi sao, lại là tiết mục quan trọng, một chút sơ sẩy cũng không được, lúc bắt đầu thiếu sót cái gì cũng không hiếm, nhưng chủ yếu phải bổ sung đúng lúc.
Conan bị ôm, chân trái bị băng thành bánh bao mang cho cậu phiền toái rất lớn, gánh nặng trầm trọng.
Ba người vừa đi vừa hướng tới bên trong một gian phòng quan sát.
“A, kia không phải là Matsushima Lisa sao? Ngoài đời so với TV còn đẹp hơn.”
Đương nhiên nếu làm ngơ tiếng hét chói tai của Sonoko, Conan kỳ thật vẫn có thể nhẫn nại.
Ran Mori vào lúc này kí©h thí©ɧ hạ mũi, ánh mắt lộ ra nghi hoặc. “Conan, em có ngửi được mùi gì kỳ lạ không?” Ran hỏi Conan trong lòng, tiếp tục hơi hơi hít mũi.
Conan cũng ngửi, tiếp theo gật gật đầu, trong không khí tràn ngập một mùi hương dị thường, tựa hồ một mùi tanh hôi hoà lẫn một mùi thản nhiên ngọt lành, hỗn hợp hương vị khiến người ta cảm giác buồn nôn, may mà không quá nồng đậm.
“A, thật sự, mùi thật kỳ quái.” Sonoko chà mũi vài cái.
Vốn muốn xem ngôi sao, nhưng ba người lại
cảm thấy tò mò đối với mùi hương kỳ quái này, đương nhiên cũng bởi vì mùi hương này vừa vặn xuất phát từ phương hướng bọn họ muốn đi đến.
Mùi hương kia càng lúc càng nồng, ba người rốt cuộc thấy được nguồn gốc của mùi hương.
Một bếp điện được đặt trên mặt đất, mà trên bếp có một vại sành, lúc này vại sành đã sôi trào, “tí tách” vang lên, chất lỏng nâu nhạt bên trong từ khe hở giữa nồi nóng đỏ và nắp nồi có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đây là cái gì?” Sonoko tò mò ngồi xổm xuống, muốn nghiên cứu. “Hôi quá.” Mới ngồi xuống liền bị mùi hương kia doạ sợ, chịu không nổi đứng lên.
“Hình như là Trung dược.” Conan nhìn vại sành liền nói.
“Trung dược? Là thuốc
của Trung Quốc?” Sonoko tò mò hỏi, nhưng tiếp theo lại nói. “Mặc kệ thuốc
gì, hôi như vậy, ai uống được đây?” Mặt đầy chán ghét lui về bên người Ran, thậm chí lấy tay gắt gao bịt mũi.
Tuy rằng mùi hương kia quả thật thập phần khó ngửi, nhưng mà cũng không đến mức như Sonoko nói.
“Trung dược hương vị quả thật không tốt, nhưng hiệu quả trị liệu vô cùng cao, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ, nói chung ở Trung Quốc rất nhiều bệnh nan y đều dùng Trung dược từ từ điều trị, đặc biệt là bệnh về dạ dày.” Conan chậm rãi giải thích, cũng không phải là để thể hiện cái gì, thuần tuý chỉ là giải thích mà thôi.
“Thì ra là như vậy.” Ran gật gật đầu, “Nhưng mà theo mùi hương kia nhất định rất khó uống.” Nói như vậy, Ran cũng nhíu nhíu mày.
Conan gật gật đầu, nhớ rõ trước đây mẹ Yukiko của cậu cũng từng bắt cậu uống Trung dược, thậm chí cả chế độ ăn uống của Trung Quốc, cảm giác kia đến bây giờ cậu còn thấy ngán.
“Cũng phải nói, tiểu quỷ này, nhóc sao lại biết nhiều như vậy, khẩu khí nói chuyện của nhóc cũng vậy, thật sự rất giống cái tên đang mất tích kia.” Sonoko bịt mũi ồm ồm nói, hai mắt hơi híp có bộ dạng uy hϊếp.
Conan chỉ có thể gãi gãi đầu, cười gượng hai cái, “À, chính là trước đây anh Shinichi có nói cho em biết! Haha!”
Lúc ba người nói chuyện, lại nghe từ phía bên cánh cửa đóng kín kia truyền ra một trận rối loạn, tựa hồ là âm thanh tức giận la mắng, tiếng thuỷ tinh rơi vỡ hỗn loạn.
Tự nhiên ba người hướng tới cánh cửa kia nhìn, vừa nhìn qua, liền nghe cánh cửa kia “cạch” một tiếng mở ra.
Một cô gái, mái tóc vốn được búi cao có chút hỗn độn, trên mặt tựa hồ có chút xấu hổ, có chút kinh hoàng cùng với tức giận không rõ ràng.
Conan nhìn mặt cô gái, là cô gái ở trên máy bay kia, gọi là “Miwa”, xem ra lại bị Yuu Nakajima
tính tình nóng nảy mắng.
Ba người bọn họ vốn là đến tìm Yuu Nakajima, bất quá cũng không nghĩ là sẽ gặp
tình huống này.
Itou Miwa đứng ở cửa, chưa hẳn bước ra ngoài, kinh ngạc nhìn hai cô gái cùng một đứa nhóc bọn họ.
“Xin chào, là tới tìm Yuu sao? Anh ấy sắp biểu diễn, không thể gặp fan!” Lập tức khôi phục bộ dáng nên có của trợ lý, Itou Miwa chỉnh sửa lại đầu tóc có chút tán loạn, đâu vào đấy liền nói.
Tất nhiên Sonoko chưa từng gặp qua Miwa không phản ứng kịp, một lát sau hiểu được mới tiến lên nói: “Chị là trợ lý của Yuu Nakajima?”
Itou Miwa cười nhẹ liền gật đầu.
“Thật sao?” Lúc này đây Sonoko kịch liệt phản ứng, “Chị, chào chị, em là Sonoko
Suzuki, rất vui được gặp chị. Em là fan hâm mộ của Yuu Nakajima, biểu diễn của anh ấy em đều xem. Hôm nay, hôm nay vì biết anh ấy sẽ đến biểu diễn, cho nên mới cố gắng đến gặp, có thể, có được không chị?” Thế nhưng bởi vì phấn khích, nói chuyện có chút lắp bắp.
Conan ở bên cạnh nhìn Sonoko hai má ửng đỏ, cậu đến bây giờ vẫn không biết cô tiểu thư này đối với kịch nghệ có hứng thú như vậy.
Yuu Nakajima xem như là nghệ sĩ cấp cao, tuy rằng còn rất trẻ đã là diễn viên tài năng đẳng cấp thế giới, nhưng cho dù là người nổi tiếng như vậy, bởi vì kịch truyền thống Nhật Bản vốn dĩ rất lạ, khó có thể nghĩ được vị đại tiểu thư ham thích ngôi sao điện ảnh ti vi này có thể thưởng thức nghệ thuật cao thâm như vậy.
Nhưng mà, ngay cả tên vở kịch cũng nói sai được, Conan cũng không hi vọng nhiều vào cô nàng này.
“Itou, cô còn ở đó làm cái gì, còn không mau đi lấy thuốc cho tôi, biểu diễn sắp bắt đầu, cô muốn cho tôi xấu mặt sao?”
Thời điểm Itou chuẩn bị từ chối Sonoko, từ bên trong cánh cửa bán mở kia, một tiếng mắng giận dữ vang lên, tuy rằng trong lời nói không có từ ngữ thô tục, cũng không có uy hϊếp, nhưng có thể cho thấy cảm xúc của người nói ra lúc này cực kỳ không ổn định.
Sonoko Suzuki thử hướng người vào trong liếc mắt một cái, lại bị Itou Miwa nghiêng người chặn lại, tiếp theo liền đóng cửa.
Thân là trợ lý, Itou Miwa quả thật làm rất tốt.
Bất quá Conan cũng không quên bộ dạng Miwa trên máy bay, hai tay nắm chặt thành quyền, xem ra oán hận chất chứa đã sâu sắc lắm rồi.
“Âm thanh vừa rồi… Sẽ không phải là… Yuu Nakajima?” Hiển nhiên nghĩ trước nghĩ sau, Sonoko cảm thấy không thích hợp liền hỏi.
Liền thấy Miwa xấu hổ cười đáp, “Thân thể Yuu không tốt, biểu diễn lần này rất quan trọng, có thể có chút nôn nóng.”
Quả nhiên lý do thoái thác rất ổn, Conan cùng Ran nhìn thoáng qua, nếu như không chứng kiến một màn trên máy bay kia, có lẽ bọn họ cũng sẽ tin tưởng!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệp Bộ
- Chương 7: Hội triển lãm (5)