- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệp Bộ
- Chương 32: Kết Án
Liệp Bộ
Chương 32: Kết Án
Ngã tư đường Thuỵ Sỹ an tĩnh mà hài hoà, ánh mặt trời thản nhiên, ấm áp khiến con người vô thức thả lỏng.
Mà lúc này Haibara Ai trói buộc bản thân trong phòng thí nghiệm đã lâu cũng có cảm giác tương tự, không tự giác mà duỗi thẳng hai chân, khiến xương cốt mệt mỏi suốt thời gian dài trong nháy mắt thả lỏng.
“Ai-chan, bác đi mua chút đồ ăn, sẽ quay lại ngay.” Nhìn tủ kính bên trong trưng bày bánh ngọt đẹp mắt, cho dù là ai cũng sẽ có xúc động muốn nếm thử, huống chi tiến sĩ Agasa
vốn dĩ thập phần thích đồ ngọt, đương nhiên cũng có quan hệ với thân hình béo phịch của ông.
Mắt Haibara hơi tà tà liếc qua, trong mắt lộ ra một chút khinh thường cùng bất đắc dĩ.
Mà cái liếc mắt này quả thật khiến tiến sĩ Agasa
có chút khó xử, như một đứa trẻ mà lại nhìn qua tủ kính.
“Bác đi đi! Ăn ít thôi, đã béo lắm rồi.” Haibara Ai thản nhiên nói.
Tiến sĩ Agasa
thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, đối với lời nói trào phúng của Haibara, chỉ có thể xấu hổ cười. Xoa xoa cái bụng của mình, quả thật có chút béo.
Haibara ngồi trong quán cà phê vỉa hè, tay bưng một ly nước chanh đá, nhợt nhạt nhấp một ngụm.
Ánh mặt trời hôm nay vô cùng tốt, khiến cảnh vật xung quanh đều được phủ một tầng vàng óng ánh.
Híp mắt lại, Haibara Ai không khỏi cảm thán, Thuỵ Sĩ quả thật là đất nước xinh đẹp, cho dù cô từng là một tội phạm, ở nơi đây dường như cũng tìm lại được sự cứu rỗi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt không tự giác nhìn xa xăm.
Đài phun nước rất lớn, cho dù bị ngôi nhà che một phần, lại không ngăn trở được toàn bộ, phần đỉnh hiện hoàn toàn trong tầm mắt Haibara, nước bốn phía trong suốt, khiến cô nhóc nhìn mê mẩn.
Thật lâu sau, Haibara thở dài, thu hồi tầm mắt. Nhưng trong nháy mắt kia, ánh mắt cô như đông lại, nhìn chằm chằm một chỗ.
Trong ánh nắng mặt trời, cảnh sắc xinh đẹp và cảm giác ấm áp kia, một màu đen nổi bật quả thật khiến người khác không thể bỏ qua.
Lập tức buông ly
trong tay xuống, nhảy khỏi
ghế dựa. Haibara xoay lưng, đè thấp mũ trên đầu, dường như toàn bộ gương mặt bị chìm trong bóng tối.
Gin!
Cách đó không xa, tại ngã tư đường đối diện, Gin cùng Vodka hai thân ảnh màu đen, cho dù trong thời tiết như vậy, vẫn mặc
áo choàng như trước. Chỉ là chất liệu may có chút khác với áo mùa đông. Đó là dấu hiệu của tổ chức, dấu hiệu không thể bỏ qua.
Vậy mà thật sự đến Thuỵ Sĩ, Haibara Ai trong lòng thầm nghĩ, thỉnh thoảng điều chỉnh cước bộ, muốn dùng mấy người ngồi trong quán cà phê để che giấu thân hình mình.
Đèn đỏ chấm dứt, hai người kia hướng phía Haibara Ai bên này chậm rãi đi đến, không nhanh không chậm. Haibara một tay gắt gao nắm chặt góc áo, hiện tại cô không thể trốn, quả thật như vậy càng dễ khiến mình bại lộ. Giống như lời Shinichi Kudo, bọn chúng có lẽ còn chưa biết bộ dạng teo nhỏ của cô…
“Ai-chan? Cháu làm sao vậy? Sao lại đứng lên?” Tiến sĩ Agasa
trong tay mang theo hai túi bánh ngọt to, đối với hành động của Haibara Ai có chút khó hiểu, hỏi.
Haibara Ai hơi ngẩng đầu, thân thể to béo của ông bác hoàn toàn che đậy cô bé, vì vậy liền mở miệng nói: “Chúng ta về thôi.”
“Hả? Ai-chan, chúng ta chỉ vừa mới ra ngoài.” Tiến sĩ Agasa
hiển nhiên còn chưa chơi đủ, nói.
Gương mặt Haibara lạnh nhạt, kéo vành nón phía trước càng thấp xuống.
“Haiz!” Bất đắc dĩ thở dài, tiến sĩ Agasa
chỉ có thể đi theo, quả thật, dù là Shinichi hay Haibara, ông bác thiên tài khoa học này vẫn không có biện pháp, “À, vừa vặn bác phải trở về tra một ít tư liệu…” Bản thân đành phải tự an ủi như thế.
12 giờ, ăn cơm trưa xong, Conan bước ngẫu nhiên trong hoa viên lâu đài. Thảm cỏ vừa được tu bổ, như một người đàn ông chỉnh tề, dưới ánh sáng mặt trời toả ra hương hoa cỏ nồng đậm.
Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy cửa sổ bị thiêu đen thui kia…
Cửa sổ?
Bởi vì tiếng người làm vườn quá to mà đóng cửa sổ?
Lúc chủ nhân lâu đài ngủ, quản gia đã được huấn luyện lại bảo người làm vườn đi tỉa cây?
Ba vấn đề này, làm sao để có được đáp án?
Nếu hung thủ thật sự là quản gia, nguyên nhân của việc này là gì, ngoại trừ để khiến mình có được chứng cứ ngoại phạm, còn có…
Ánh mắt Conan chợt loé, khoé miệng lộ ra nụ cười tự tin, trong lòng cậu đã rất chắc chắn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại lại rung.
Conan bắt điện thoại, liền nghe thấy tiến sĩ Agasa
đầu kia thao thao bất tuyệt, tự nói.
Tắt điện thoại, Conan quay vào trong lâu đài, thủ pháp gϊếŧ người của hung thủ, cậu đã nắm chắc.
“Này, nhóc con!” Trong lúc Conan xoay người vào trong, bỗng nhiên có người gọi lại.
Quay đầu, liền thấy người làm vườn đứng cách cậu vài bước.
Bị nghe được?
Trong nháy mắt Conan nghĩ như vậy, lại lập tức thay đổi thành bộ dáng cả người lẫn vật đều vô hại của con nít, “Anh làm vườn, anh đang tỉa cây à?”
Carl chỉ là mặt đầy hứng thú nhìn Conan, thật lâu sau khoé miệng hơi cong lên, nói, “Nhóc con, được lắm.” Thật sự là ngữ khí khích lệ, nhưng lại khiến Conan sửng sốt.
Là loại người nào?
Thời điểm Conan mở miệng muốn hỏi, Card đã cầm kéo trong tay đi vào lâu đài.
“Nhóc không vào sao? Tôi nghĩ thám tử Mori đã muốn bắt đầu rồi!” Nghe như lời nói đơn giản, lại khiến Conan khϊếp sợ, giọng nói đùa cợt của người đàn ông này, hiển nhiên đã đoán được cái gì…
Mồ hôi lạnh trên lưng khiến ánh nắng mặt trời vốn dĩ tươi sáng cũng trở nên thâm trầm.
Thấy Conan chưa nhúc nhích, người làm vườn quay đầu cười nhẹ, “Yên tâm, tôi chỉ là biết đại danh của Kogoro Mori.” Một câu này là nói bằng tiếng Nhật.
Thanh âm này cùng thời điểm nói tiếng Anh dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng, Conan sửng sốt, giọng nói này… Tựa hồ cậu đã nghe qua…
Nhưng mà, sau khi người kia nói như vậy, Conan cuối cùng hơi hơi giương khoé miệng lên, “Bác Mori rất lợi hại!” Gió chiều nào xoay chiều ấy, hai mắt nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt người đàn ông. Nhìn không ra manh mối, nếu người đàn ông này không có ý muốn vạch trần, cậu chỉ có thể chờ xem.
Conan chạy vào trong lâu đài, quả nhiên gặp Kogoro Mori ở ngay trong phòng, buông tay thẳng chân nằm trên giường, trên mặt thậm chí còn úp một quyển tạp chí.
Mày Conan hơi hơi nhíu, liền nói với cái người đang ngáy kia: “Bác Mori, vừa rồi quản gia tìm bác! Nói đã biết hung thủ là ai!” Nếu không phải nằm trên giường như vậy có chút không thích hợp, Conan đã trực tiếp bắn kim gây mê lên người ông bác.
“A hung thủ cái gì? Ai là hung thủ?” Kogoro Mori vừa nghe đến hung thủ cơ hồ là nhảy trên giường xuống, kêu la muốn đi ra ngoài.
Conan lập tức kéo ghế bành, mở nắp đồng hồ.
“Chiu.” Ánh sáng chợt loé, nguyên bản Kogoro khí thế tràn ngập lập tức giống như say rượu, trong miệng chỉ thì thào vài câu “Sao lại tới nữa” lời nói linh tinh, loạng choạng vài bước sau đó ngã lên ghế Conan đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn Kogoro Mori mê man, Conan thở một hơi, tất cả đã sẵn sàng. Vừa định xuống lầu kêu mọi người lên, lại nghe trên cầu thang hỗn độn tiếng bước chân. Conan thăm dò vừa thấy, dĩ nhiên là Carl mang theo những người khác lên lầu, lúc nhìn thấy Conan thậm chí còn lộ một nụ cười nhẹ.
Miệng Conan run rẩy vài cái, nhưng mà điều
này cũng khiến cậu đỡ mất công. Tránh ở phía sau Kogoro Mori, Conan thay đổi giọng nói. Đợi đến lúc mấy người đi đến cửa thì mở miệng.
“Người làm vườn Carl, phiền anh giúp tôi đem lò than ở hiện trường đến đây.” Conan mở miệng nói như vậy, quả thật đều khiến mấy người vừa lên lầu sửng sốt.
Carl hơi cong khoé miệng, cũng không nói thêm cái gì, “Cậu chủ, cho tôi mượn chìa khoá được không?”
“Bố, bố biết hung thủ là ai sao?” Ran nhìn ông Mori hơi cúi đầu, đó là trạng thái “ngủ say” của Mori, trong lòng có chút hiểu rõ, tuy rằng bố cô bình thường cà lơ phất phơ, nhưng trong thời khắc mấu chốt, vẫn có chút lợi hại.
“Ừ.” Conan khẽ lên tiếng.
“Hung thủ là ai?” Eric kích động hỏi, nguyên nhân tử vong của bố mình, anh làm sao không để bụng được?
Conan ngồi dựa vào mặt sau ghế, khẽ cười một tiếng, “Đừng vội, đợi người làm vườn mang chứng cứ đến, chúng ta lại bắt đầu.” Lúc nói như vậy, Conan hơi nghiêng đầu nhìn vị quản gia mặt đầy trấn định nhưng hai tay đã gắt gao nắm chặt.
Carl đặt bếp than bị thiêu cháy ở cửa, nơi ở giữa Mori và đám đông, sau đó lui về phía sau mọi người.
Conan nhìn thoáng qua lò than, rồi sau đó hắng giọng, nhân tiện nói, “Quản gia, tôi nghĩ hung thủ chính là anh!” Thanh âm cố tình đè thấp có ý răn đe rất mạnh.
Liền thấy thân hình quản gia Carters nao nao, cũng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục vẻ tái nhợt cùng ngây ngốc. Tựa hồ có chút trì hoãn, Carters ngẩng đầu, “Ngài nói như vậy, có chứng cớ không? Ngài khách!” Vẫn giọng điệu khiêm tốn mà tôn kính như trước.
Eric mở to hai mắt, mặt không tin được, miệng hơi há, lại không nói ra cái gì.
“Tôi nghĩ chuyện này phải quay lại hai năm trước! Anh quản gia!” Lúc Conan nói, hơi tạm dừng, khoé miệng cong lên, nụ cười tự tin, “Vụ bắn nhau hai năm trước, bố của quản gia vì cứu ông chủ mình mà qua đời, chủ nhân lâu đài tuyên bố là vị quản gia kia thay ông đỡ một viên đạn… Nhưng sự thật lại không phải như vậy! Tôi nghĩ chuyện này anh Eric cũng biết!”
Thân hình Eric khẽ run, tựa hồ là khẩn trương, cũng mang theo cảm giác tội lỗi, lộ ra bi thương nồng đậm, “Cái đó, chỉ là phản ứng bình thường của bố tôi, lúc ấy vị quản gia đã bị thương, máu chảy không ngừng, cho nên, cho nên bố mới…”
“Mới dùng ông quản gia cũ để cản súng…” Conan tiếp lời Eric, “Tuy rằng nói với người ngoài là cứu chủ, nhưng tất cả mọi người đều biết là như vậy…”
“Ý của ngài, tôi là vì cái chết của bố nên mới gϊếŧ ông chủ?” Carters trấn định hỏi, rồi sau đó gương mặt trắng bệch cười nhẹ, “Quả thật, đó hoàn toàn có thể là nguyên nhân phạm tội, nhưng chứng cớ đâu? Bố của tôi tuy rằng chết như vậy, nhưng mà, ông là một người bố nhân hậu, cho dù chết cũng không muốn tôi vì ông báo thù.” Carters hơi hơi ngửa đầu, hốc mắt lúc nói đến bố của mình có chút đỏ lên.
“A? Hành vi của anh như vậy, chẳng lẽ không lo lắng bố anh trên trời tức giận sao?” Conan trách cứ nói.
“Vị khách này, xin ngài đừng quên, tôi vốn có chứng cứ ngoại phạm, thời điểm ông chủ gặp chuyện không may cửa vẫn bị khoá trái, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng, ngài cảm giác tôi có khả năng tiến vào phóng hoả sau đó lại ra ngoài sao?” Giọng quản gia thấp xuống, hẳn là sau khi nói đến chuyện của bố, cảm xúc của anh ta không được ổn định.
“Anh nói là anh có bằng chứng ngoại phạm sao? Ha ha!” Conan cười lạnh một tiếng, “Tôi nghĩ anh vì chuyện này hẳn đã lên kế hoạch từ rất lâu, nếu không phải trên ngón tay anh có vết thương, tôi cũng sẽ không nghĩ đến… Hung thủ tất nhiên là anh! Anh quá rõ ràng thói quen của ông chủ, khi ngủ sẽ khoá trái cửa, hơn nữa sẽ dùng lò than. Tôi nghĩ than đá ở trong lò than cũng không nhiều, bởi vì lò than đơn thuần chỉ làm phòng ấm hơn một chút. Trong tình huống than đá ít như vậy, làm sao có thể đốt cháy thảm từ một khoảng cách như vậy?” Conan lúc này dừng một chút, “Người làm vườn, phiền anh đem lò than lại gần đây.” Conan nói.
Carl nghe theo, đặt lò than trước mặt mọi người.
“Tôi nghĩ mọi người đều có thể thấy được, dưới lò than lộ ra một thanh kim loại. Đây là lò than bằng sắt, nhưng thanh kim loại nhô ra kia lại bằng đồng.”
Mọi người hướng ánh mắt đến thanh kim loại sau khi lau sạch vết đen, lộ ra màu đỏ nâu, quả thật là đồng.
“Tôi nghĩ rằng quản gia đã cắm một thanh đồng rất nhỏ vào dưới đáy lò than, chất đồng dẫn nhiệt vô cùng tốt, nhất định sẽ đốt cháy tấm thảm. Ngón tay quản gia có vết thương do bị thanh đồng đâm vào có thể chứng minh được điều này.”
Quản gia nghênh đón những ánh mắt nghi ngờ xung quanh, thần sắc không đổi, “Tôi quả thật rất hiểu rõ thói quen của ông chủ, cho nên cũng biết ông chủ vốn rất cảnh giác, tất nhiên trước lúc hoả hoạn phát sinh đã có thể phát hiện được.”
“Hừ, quả là lý giải rất tốt!” Conan nói, “Anh biết rõ ông chủ rất cảnh giác lại đi bảo người làm vườn đến tỉa cây dưới gác mái… Kế hoạch này của anh thật kín đáo, vừa có thể có chứng cứ ngoại phạm, cũng có thể thực hiện kế hoạch của mình. Anh biết rõ ông chủ lâu đài nghe được âm thanh tỉa cây kia tất nhiên sẽ khó chịu mà đóng cửa sổ, như vậy kế hoạch của anh mới thực hiện được. Chúng ta đều biết, oxi (O2) trong không khí bị đốt cháy sẽ sinh ra carbon dioxide (CO2). Đồng thời trong quá trình đốt cháy không hoàn toàn của than sẽ sản xuất khí carbon monoxide (CO). Mà trong phòng kia, tôi nghĩ không cần đến một giờ, liền có thể đốt cháy hoàn toàn dưỡng khí trong phòng. Nhiễm độc khí carbon monoxide (CO) ở cường độ thấp có thể gây ra mê man… Có phải không? Quản gia?” Conan nói.
Gương mặt quản gia vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch, thân hình gầy gò kia lung lay như sắp đổ gục. “Tôi nghĩ anh ngay từ đầu hẳn cũng không hoàn toàn đốt cháy hết than đá, hoặc là ở trên lớp than đá đặt một vài lớp giấy ướt…”
Eric không thể tin nhìn Carters, “Anh, anh… sao lại như vậy?”
Carters cười lạnh quay đầu, “Cậu chủ, cậu là người tốt, nhưng bố của cậu lại là… không bằng cầm thú! Mà tôi, tôi cũng không phải vì trả thù cho bố, mà là chuộc tội cho ông chủ. Loại người như ông ta, cần phải được trừng phạt!”
Thần sắc Carters có chút cuồng loạn… Dường như hơi mê sảng, lại có vẻ tàn nhẫn rõ ràng.
Conan nghe lời của anh ta, liền nghiêm túc nói: “Anh đang nói về ‘Sách Kết Tội’ kia? Thẻ đánh dấu sách đã gợi ý cho anh?”
Nghe được Conan nói như vậy, Carters chỉ ngón tay vào đầu ông Mori đang cúi, “Ngài, thì ra ngài đã biết. Đúng vậy, đó là ý muốn của Thần. Thần muốn trừng phạt con người, không ai có thể thoát khỏi được.”
Eric tựa hồ có chút không rõ, lắc lắc đầu, “Các người tột cùng đang nói cái gì, bố tôi, bố tôi, đến cùng làm cái gì?”
Ánh mắt Carters bi ai, lại chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
Conan khẽ thở dài một tiếng, do dự một lát mới nói: “Tôi nghĩ, vị chủ nhân lâu đài Figard này không phải là người lương thiện như lời đồn đãi. Ông ta có liên hệ với một tổ chức, thậm chí còn thực hiện các giao dịch mờ ám!” Tuy rằng là ngữ khí suy đoán, nhưng trong lòng Conan lại sáng tỏ, người có liên hệ với tổ chức Áo Đen tất nhiên không đơn giản, Yuu Nakajima cũng vậy, chủ nhân lâu đài Figard cũng vậy.
Carters tựa người vào khung cửa, xụi lơ ngồi xuống đất: “Cậu chủ, cậu luôn ở nước ngoài nên căn bản không biết, thật ra ông chủ vẫn luôn bí mật kinh doanh các sòng bạc và trường đua ngựa, làm từ thiện vốn dĩ chỉ
để thể hiện, cuối cùng ông ta vẫn luôn phái người thu hồi lại, chỉ là lấy danh nghĩa của người khác làm thôi. Một lần kia bắn nhau, cũng không phải ngoài ý muốn, căn bản là tranh chấp ở sòng bạc, mà bố tôi lại để mất cuộc sống của mình trong vô vọng…”
Nghe được như vậy, Eric cũng gục trên mặt đất, có chút không biết làm sao, có chút không thể tin, nhiều hơn nữa chính là… tuyệt vọng. Người bố mà mình luôn tôn kính lại là loại người như vậy…
Conan nhìn hai người lắc lắc đầu, nói: “Anh quản gia, anh lấy danh nghĩa quyển sách cấm kia mà làm theo chỉ là cái cớ để lấp đầy thù hận của mình mà thôi. Nếu phải trừng phạt, pháp luật sẽ cho ông ta nhận được trừng phạt thích đáng nhất.” Như buông ra một kết luận chung chung, Conan hạ máy biến âm trong tay xuống.
Nhưng mà vào lúc này, “Bang!” Một tiếng súng không lớn, sau đó là tiếng thét kinh hãi chói tai của Ran.
Carters mặt đầy khϊếp sợ cúi đầu, liền thấy một lỗ máu trên ngực trái, áo sơ mi màu trắng nhiễm đỏ máu tươi, máu không ngừng chảy ra. Chỉ kịp thời ngẩng đầu tươi cười xin lỗi với Eric một cái, anh ta cũng đã ngã xuống. Quả thật anh chỉ vì cừu hận mà báo thù, bởi vì anh không có cách nào suy nghĩ cẩn thận, vì sao người bố nhân từ của mình lại không thể sống đến trăm tuổi, còn
tên chủ nhân kia lại có thể ung dung mà sống… Cho đến khi nhìn thấy quyển sách kia, lấy được thẻ đánh dấu sách đã cũ, tất cả mọi thứ đều trở nên có lý do…
Conan cũng bất chấp tất cả, lập tức cảnh giác chạy ra.
Lúc nào, đến đây lúc nào? Bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện được?
Hai người mặc đồ đen, đứng trên cầu thang tầng hai.
Gin và Vodka!
Lúc Gin nhìn thấy Conan, khoé miệng hơi nhấc lên, nụ cười tà mị, răng nanh trắng hoàn toàn hé lộ. Trong tay cầm súng, họng súng còn bốc lên một ít khói, hiển nhiên, vừa rồi là hắn nổ súng…
“Hừ, vốn dĩ không có hứng thú gì với tính mạng của hắn, nhưng mà hắn biết nhiều quá rồi.” Như là giải thích với sự phẫn nộ trong đôi mắt Conan, Gin mở miệng nói, ngữ khí kiêu ngạo mà bá đạo, tuỳ ý nhẹ nhàng thổi thổi họng súng kia.
—————————–
Băng: Để mình tóm tắt lại vụ án này.
Quản gia Carters chuẩn bị lò than, trong đó đó than không được đốt cháy hết, hoặc được trải lớp giấy ướt, mục đích để làm chậm quá trình đốt cháy than, bởi vì cơ bản cần nhiều thời gian chút để làm ông chủ bị nhiễm độc CO và đốt hết O2 trong phòng. Bên dưới lò than có gắn một than đồng, đồng dẫn nhiệt tốt, thanh đồng đó có thể dẫn nhiệt tới tấm thảm, làm tấm thảm bị cháy.
Bởi vì Carl làm vườn nên ồn, ông chủ lâu đài không chịu được nên đóng cửa sổ lại. Điều này dẫn đến các hệ quả:
Thứ nhất, đóng cửa sổ làm ôxi từ bên ngoài truyền vào không nhiều, CO2 từ bên trong do quá trình đốt cháy oxi trong không khí không thoát ra bên ngoài.
Quá trình điều chế CO2 từ O2: C (từ CO2 trong không khí) + O2 (trong không khí) + (t làm xúc tác) —> CO2
Đồng thời CO2 duy trì sự cháy, khiến cho lò than vẫn mãi cháy, thảm bị cháy cũng tiếp tục cháy to.
Thứ hai, đốt than sẽ sinh ra khí CO, CO2 trong không khí phản ứng với hơi nước trong không khí cũng sinh ra CO (cái này là phần rất rất nhỏ thôi). Khí CO độc, khiến cho ông chủ lâu đài bị nhiễm độc CO dẫn đến mê man. Tất nhiên sẽ không phát hiện chuyện thảm bị cháy.
Sau đó thảm bị cháy, phòng bị cháy, ông chủ bị bị cháy =>>
Tiêu đời hết.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệp Bộ
- Chương 32: Kết Án