Liệp Ái (Săn Tình)

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Ha "Thực sự muốn dùng dây trói buộc ngươi lại bên người" Mộ Phòng chậm rãi hôn người bên dưới đến nồng nhiệt, khiến người bên dưới vì quá kích động mà đầu tóc rối loạn. "Ngươi nhất định phải b …
Xem Thêm

Chương 6
~Chương này H nhá~

________________________________________________________________

Mộ Phong một tay nắm Mộ Danh đến nhà hắn, đẩy ngã hắn lên chiếc giường đôi rộng lớn vừa mới mua.

Khuôn mặt y phẫn nộ có vẻ phá lệ lạnh lùng khϊếp người, không nói một lời, y bắt đầu cởϊ qυầи áo mình, chớp mắt đã lộ ra kiện ngực màu đồng tuyệt đẹp trước mặt.

“Uy………. Ngươi làm gì?” Mộ Danh kích động kêu lên.

Mộ Phong cởi bỏ dây lưng, cởϊ qυầи dài, toàn thân liền bại lộ trước mặt Mộ Danh.

Dáng người hình tam giác chuẩn mực, vai rộng, eo nhỏ cơ hông mạnh mẽ, cơ thể cường tráng đường cong tản ra khí tức dương cương mãnh liệt, đó là lực cùng mỹ kết hợp, thân hình cao lớn thon dài biểu lộ mị lực gợi cảm, Mộ Danh không khỏi lại một trận kinh hoàng, mọi tế bào toàn thân đều kêu gào hai chữ nguy hiểm.

Mộ Phong như vậy, quá mức đáng sợ!

Hiện tại hắn mới biết được, nam nhân mặt ngoài trầm ổn như núi, một khi thực sự nóng giận, là phi thường đáng sợ! Hơn nữa loại khủng bố cùng bạo lực làm kinh sợ người khác như vậy, quả thực là ma vương đến từ địa ngục!

Đây là tên cáo già hắn biết hai mươi mấy năm đây sao? Giờ phút này đối với hắn, căn bản là người hoàn toàn xa lạ!

“Ngươi đều đã như vậy, hẳn là kinh nghiệm phong phú, ta sẽ không khách khí”. Mộ Phong lạnh lùng nói, một phen xả hạ tây trang trên người hắn.

“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Danh kêu lên, nắm chặt chăn trên giường ý đồ che mình lại, lại bị y gắt gao bắt hai tay, không thể động đậy.

“Ta muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi trong lòng không rõ?” Mộ Phong lãnh đạm nói, vươn tay kéo quần dài hắn xuống.

“Không!” Hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, lại đánh không lại tốc độ cùng sức mạnh của y.

Đang nhìn đến qυầи ɭóŧ chữ T khêu gợi của hắn, Mộ Phong đôi mắt liền trở nên thâm trầm khó lường, đồng thời lửa giận càng thêm tăng vọt, nếu không phải y tới đúng lúc, bộ dáng này của hắn, chẳng phải cũng bị tất cả mọi người thấy?

“Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là vũ nam” Mộ Phong đau lòng nói, thật mạnh áp tới trên người hắn, ngăn cản hắn đang liều mạng muốn chạy.

Da thịt trần trụi không thể tránh né giao triền cùng một chỗ, da thịt màu đồng khỏe mạnh của y cùng màu da trắng nõn nà của hắn, càng thêm tương phản. Cảm xúc lạ lùng cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, theo toàn thân truyền đến tứ chi trăm hài. Thân hình thon dài duyên dáng vừa khít với ôm ấp rộng lớn của y, bị nghiêm chặt chẽ (*), bị che dưới ôm ấp trong ***g ngực y.

(Nguyên văn 严严实实: nghiêm nghiêm thực thực)

Cùng lúc đó, y kéo chiếc qυầи ɭóŧ vải ít đến đáng thương kia, dùng sức, xé toang, Mộ Danh hút một ngụm lãnh khí, thế này thì hắn hoàn toàn trần như nhộng lộ dưới mắt y.

“Ngươi không phải định bán mình sao?” Y đau lòng nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, vì cái gì đến bây giờ, biết rõ hắn là cái vũ nam, biết rõ hắn có lẽ ở dưới thân vô số nam nhân trằn trọc rêи ɾỉ, vẫn cảm thấy hắn như trẻ con thanh thuần, không tỳ vết.

Tựa như cảm giác lúc trước lần đầu tiên gặp mặt.

“Hảo, ta mua ngươi, một trăm vạn có đủ hay không?” Mộ Phong lãnh đạm nói.

“Ngươi đang nói cái chuyện ma quỷ gì, mau thả ta ra! Hỗn trướng, biếи ŧɦái……” Mộ Danh tức giận kêu gào cùng quyền cước đấm đá nhất thời đều biến mất trong cái hôn bất thình lình của y.

Cái hôn này, vô cùng cứng nhắc, kịch liệt mà thô bạo, không giống âu yếm, mà là trừng phạt.

Y hung hăng khai mở khớp hàm hắn, liều mạng duyện lấy, đến khi chấm dứt, đôi môi Mộ Danh nguyên lai nhợt nhạt, đã bị hôn đến sưng đỏ.

Dùng sức đè lại hai tay dãy dụa của hắn, y tiếp tục trên người hắn tùy ý dao động, tại da thịt trắng nõn mà liếʍ cắn, đến khi lưu lại một dấu hồng ngân.

Hô hấp, vì khát vọng mãnh liệt của mình mà càng dồn dập, y đã muốn như thế này bao lâu rồi? Hai mươi năm? Một thế kỉ? Muôn đời?

“Ta không có ngày nào không nhớ ngươi……..” Mộ Phong lẩm bẩm, hôn nhẹ lấy vành tai duyên dáng của hắn. “Thật muốn mỗi ngày đều như thế này ôm ngươi vào ngực, vuốt ve, hôn môi ngươi…….”

“Buông, ngươi tên đại biếи ŧɦái”. Toàn thân như bị điện giật làm hắn toàn thân phát run, liều mạng cắn chặt răng, chống cự loại cảm giác kì dị làm hắn hoảng hốt này, hy vọng dùng ác ngôn ác ngữ này đánh lui đi. Nhưng trong lòng cũng biết, căn bản là không thể!

“Được, ta chính là biếи ŧɦái, nhìn thấy ánh mắt ngươi lần đầu tiên, ta liền biếи ŧɦái” Mộ Phong thở dài nói, vì nhấm nháp hắn tư vị quá mức tốt đẹp, toàn thân y đều đang kêu gào ham muốn kịch liệt.

“Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói cho ba ba?” Hắn đem Mộ Bồi Quốc ra, hy vọng có thể làm y tỉnh táo lại. Nếu có thể, hắn thật muốn nói cho Mộ Bồi Quốc, tên con lớn cao ngạo của ông, lại đối hắn làm ra hành động đáng sợ như thế này!

“Cứ việc nói cho ông đi, ta còn sợ ngươi không chịu nói đó chứ!” Mộ Phong một bộ dạng chắc chắn, tươi cười mê người lúc này biết bao tà mị, y chầm chậm phủ xuống ngực hắn, khẽ liếʍ hai điểm nho nhỏ nổi lên.

“A……….” Trước ngực bị công kích như vậy, Mộ Danh chỉ cảm thấy lưng rợn lên, thân mình không khỏi cong về phía trước, càng đem chính mình đưa vào miệng y. Hắn không biết nguyên lai bộ ngực mình lại mẫn cảm như những nữ nhân bình thường. Loại cảm giác này, cho dù trước kia cùng nữ nhân lên giường, cũng bị các nàng hôn môi nhưng không có cảm giác này.

Xong rồi! Hắn tuyệt vọng nghĩ, người kia rõ ràng đang mất hết lý trí, lúc này cho dù thần tiên tái thế, cũng không thể trấn được y.

Nhìn bộ dáng y, đúng là bộ dáng một con hồ ly động dục, nhưng là……. Hắn tin tưởng chính mình cũng không khá hơn.

“Ngươi biết không? Trước kia ở cạnh phòng ngươi, ngươi có biết mỗi lần ta đều dùng bao nhiêu định lực mới có thể khắc trụ chính mình, để đêm khuya không tiến vào phòng ngươi?” Mộ Phong một bên hôn một bên nói.

“Cái gì? Đang mơ mơ màng màng đầu hắn bỗng vang lên tiếng chuông báo động!”

Hắn có mơ cũng không nghĩ tới y lại nói ra như vậy! Trời ạ! Nguyên lai hắn mỗi ngày mỗi tối đều có nguy cơ như vậy, thật sự là quá đáng sợ!

Y vẫn đang đùa nhũ tiêm hắn, mà tay trái đã thâm nhập vào dưới thắt lưng, bàn tay luồn lách xuống, cầm lấy du͙© vọиɠ của hắn.

“Không……” Hắn kinh hô một tiếng, mắt trợn to.

“Đã có cảm giác như vậy rồi”. Y trầm giọng nói, nắm vật đã muốn phấn khởi trong tay, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cho đứng lên, khi chậm khi nhanh, khi nhẹ khi nặng.

Chưa bao giờ bị nam nhân tiếp xúc qua nơi riêng tư như bây giờ, hắn không khỏi kinh hãi khi mọi cảm quan đều bị kí©h thí©ɧ. “Ân……” Hắn không khỏi rêи ɾỉ.

“Muốn ra sao?” Mộ Phong nhanh hơn động tác trên tay, một bên thì thào nói, đồng thời, gắt gao theo dõi nét mặt hắn, không bỏ qua một thay đổi nào trên vẻ mặt mê người.

“Không cần! Ta không cần…….” Hắn liều mạng cùng du͙© vọиɠ như sắp vỡ đê của mình đấu tranh, toàn thân đều vì kìm nén áp lực mà ẩn ẩn đau. Tại tùy ý xâm phạm của hỗn trưởng trước mặt, làm sao hắn có thể phóng thích du͙© vọиɠ được?”

“Ngoan một chút, đừng miễn cưỡng mình, không có gì phải thẹn thùng cả”. Mộ Phong ghé vào lỗ tai hắn mị hoặc nói, tăng mạnh lực đạo trên tay.

“Không………. A……….” Ngay tại lúc không thể nhịn được nữa, hắn ưỡn thân mình một cái, đầu hơi ngửa ra sau, phóng thích du͙© vọиɠ ngay trong tay Mộ Phong.

Hắn không kìm được hơi thở dốc, toàn thân cảm giác thẹn mãnh liệt mà hơi hơi phiếm hồng, trước mặt tên ác ma này, hắn lại có cảm giác, cũng giải phóng ra, tại sao hắn lại làm ra loại chuyện đáng thẹn này!

Mộ Phong hôn nhẹ ngã vào người hắn đang thở dốc, nói: “Vô luận lúc nào nhìn thấy ngươi, ăn cơm hay xem TV cũng vậy, ta đều muốn lập tức đem ngươi ấn ngã xuống đất, nghe tiếng ngươi thở dốc ngọt ngào như vậy.”

Này đại biếи ŧɦái! Khí lực dùng hết, hắn vô lực nhìn người kia đang hưng phấn nhìn hắn mà đôi mắt sáng ngời, giật mình không nói nên lời!

Nguyên lai, y luôn ra vẻ đạo mạo, nghiêm trang, được phụ thân ủy thác trách nhiệm ca ca tốt nhưng đầu óc luôn chứa tư tưởng *** như vậy, nguyên lai hắn không chỉ buổi tối ngủ bị uy hϊếp, căn bản phải là mỗi giây mỗi phút đều bị, trời ạ! Tới bây giờ mới biết y có bao nhiêu đáng sợ!

Đối với y, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của hắn, chắc cũng chỉ đơn giản như mấy trò cáu kỉnh của trẻ mẫu giáo mà thôi.

Đáng sợ! Thật là quá đáng sợ!

Hơi hơi bình thở được, hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa đứng lên “Buông, ta hận ngươi, ta hận ngươi.”

Hắn thật sự hận y, chưa từng có giây phút nào hắn hận y như bây giờ!

Hận vẻ bình tĩnh của y, hận y khi gặp biến cũng luôn bộ dáng trầm tĩnh không lo sợ, hận y mị lực thành thục như ly rượu ngon, hận y ngẫu nhiên lộ ra vẻ tươi cười khiến kẻ khác kìm lòng không được mà kinh động, hận y làm hắn cảm thấy tự ti, hận y luôn không có đạo lý xâm phạm hắn, hận y tối hôm nay không phân biệt tốt xấu, đem hắn như nam kĩ bán thân mà đối đãi!

Cũng là hận chính mình, đối với y như vậy, cư nhiên còn có cảm giác, lại còn bắn ra trên tay y, thõa mãn mình!

Chuyện đánh mất nhân cách như vậy, cư nhiên hắn Mộ Danh lại làm ra, hắn thật hận chính mình!

Thật hận!

“Dù sao ngươi vẫn luôn rất hận ta, không bằng ngươi cứ hận thêm nhiều một chút”. Mộ Phong hai mắt sáng ngời nhất thời ảm đạm xuống, trầm giọng nói, động tác cuốn cả người hắn lại, làm cho sóng lưng cong duyên dáng trơn bóng của hắn quay lại.

Ngón tay dính một chút nước bọt, Mộ Phong nhẹ nhàng đem ngón giữa thâm nhập cửa sau của hắn.

“A……..” Mộ Danh kêu sợ hãi một tiếng, thân thể nhận ngoại vật đột nhiên xâm lấn mà mãnh liệt chấn động, nhất thời khẩn trương muốn đứng lên.

Dần dần, ngón tay tà ác sáp nhập trong cơ thể bắt đầu nhẹ nhàng xoay, ngày càng đâm vào, đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ như thủy triều bao phủ hắn, tựa như muốn nhấn chìm ý thức, đôi tay hắn siết chặt lấy ga giường, khuôn mặt chôn sâu xuống dưới, ý thức cũng dần dần đi xa.

“Ngươi hỗn trướng, sớm muộn cũng có một ngày……. Ta muốn gϊếŧ ngươi” Hắn buộc lý trí đang muốn rời xa nói ra bằng được mấy câu.

“Muốn gϊếŧ liền gϊếŧ đi, ta tình nguyện chết trong tay ngươi.” Mộ Phong nói, lại vói thêm vào một ngón tay.

“Biếи ŧɦái.” Hắn nói, giờ phút này thanh âm nghe đã không còn giống mắng, mà càng giống như rêи ɾỉ vì suy yếu vô lực.

Theo ngón tay di chuyển mãnh liệt, hắn không khỏi lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ “Ân…….. Ngô…….” Muốn chết! Người đang phát ra tiếng kêu liêu nhân như thế, là mình sao?

“Ta muốn đi vào”. Thanh âm trầm thấp truyền tới, hắn cảm thấy môi hôn y hạ xuống trên lưng, cùng lúc, sau động liền truyền đến một trận xé rách đau đớn, kia so với ngón tay phải thô to hơn rất nhiều, du͙© vọиɠ mạnh mẽ đâm vào cấm địa tới bây giờ chưa từng bị ai xâm phạm.

“A………” Hắn kinh hô, toàn thân cứng lại, loại đau đớn không nói nên lời này làm hắn khó thở, hắn há mồm, thở hào hển, cảm giác như có lẽ chính mình sắp chết vì đau rồi.

“Thả lỏng ra” Nhận thấy vẻ thống khổ của hắn, Mộ Phong kiềm chế dục hỏa, ngưng lại động tác, lẳng lặng đợi hắn có thể thích ứng.

Vì giảm bớt khẩn trương cùng khó chịu, y càng không ngừng vuốt ve toàn thân, hôn nhẹ lưng hắn.

Đó là cảm giác gì? Dường như không quá đau đớn, âu yếm phía trước nhất thời làm hắn bớt khẩn trương, du͙© vọиɠ đang trong cơ thể hắn, vẫn đang lẳng lặng đứng yên, lại như ngọn đuốc nóng bỏng, tựa hồ đang châm lửa làm nóng toàn thân hắn.

“Nhẫn nại một chút, lập tức hảo”. Y càng không ngừng, mị hoặc an ủi hắn, thừa dịp hắn thả lỏng người, liền đem du͙© vọиɠ đâm thêm sâu vào cơ thể hắn.

“Ân………..” Kia giống như đau đớn, lại giống như thanh âm *** đãng ngọt ngào phát ra từ miệng hắn, Mộ Danh quả thực không thể tin được vào tai mình.

Rốt cuộc không thể chịu đựng được, lửa dục dang hừng hực thiêu đốt muốn hỏng người, Mộ Phong mạnh đè vòng eo Mộ Danh lại, kịch liệt triển khai luật động.

Đau đớn phía sau đã không thể diễn đạt thành lời, nhưng so với đau càng đáng sợ là, trong cơ thể đã bùng nổ một kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cùng xấu hổ, cơ hồ muốn cắn nuốt cả người hắn.

Không chịu nổi quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, hắn cơ hồ nếu không kiềm nén sẽ tự rêи ɾỉ ra tiếng, nhưng lý trí vẫn tồn tại, hắn liều mạng cắn răn, không cho chính mình phát ra cái loại thanh âm liêu nhân này, nhưng là vô ích, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào không biết từ khi nào vẫn từ trong nội tâm tràn ra.

“Ngô…….. Ân………..”

Tiếng thở dốc ngọt ngào càng thêm kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ, Mộ Phong trên trán đã đẫm mồ hôi, luật động lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng mạnh, không biết qua bao lâu, rốt cuộc đến đỉnh, y kêu lên một tiếng đau đớn, đem toàn bộ du͙© vọиɠ đều bắn trong cơ thể hắn.

Chậm rãi rút ra, y ngã vào trên lưng hắn, hai người kề sát nhau, tiếng thở dốc càng không ngừng quanh quẩn căn phòng.

Đem Mộ Danh đang suy yếu vô lực đến, gắt gao ôm vào lòng, y hơi thở còn chưa ổn định vén mái tóc hỗn độn của hắn ra sau đầu, càng không ngừng hôn hai má hắn, ôn nhu nói “Rất đau sao?”

Mộ Danh vẫn chưa khôi phục lại không thể giãy dụa, chỉ đành nhắm mắt thở dốc.

“Thực xin lỗi, ta thật sự không thể khống chế chính mình”

Thanh âm y thật sự ôn nhu mê người, Mộ Danh không khỏi mở mắt ra, liền đối mặt với đôi mắt thâm tình sâu sắc, mâu quang dị thường sáng ngời tràn ngập sủng nịch làm hắn hơi thất thần.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác xấu hổ mãnh liệt cùng lửa giận lại như muốn thiêu đốt ***g ngực.

Y như thế nào có thể như vậy! Cường bạo hắn xong lại phân trần như vậy! Lại còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, quả lực là cực kì xấu xa! Y nghĩ hắn là cái gì, là ngưu lang, là nam kĩ? Thật quá vũ nhục đùa bỡn hắn!

Đáng giận! Rất đáng giận!

“Ngươi làm sao vậy?”

Nghe được y ôn nhu hỏi than, cùng cảm nhận ngón tay thon dài vươn tới lau khóe mắt hắn, hắn mới ý thức được, hắn thế mà đang rơi lệ!

Không biết từ khi nào, hắn vừa tức vừa thẹn, hắn thế mà đang rơi lệ! Ở trước mặt cái tên hắn thống hận nhất, lại không nguyên tắc mà khóc như nữ nhân! Hắn không nghĩ tới, mình lại yếu đuối như vậy!

Không để ý toàn thân đang đau đớn, hắn mạnh mẽ gạt tay y, xoay người lại, đem mặt thật sâu vùi vào gối, yên lặng rơi lệ, trong lòng không hiểu sao vô cùng bi thương, như thể trái tim đang bị đâm một nhát.

“Tiểu Danh, ngươi làm sao vậy?” Mộ Phong lo lắng khẽ vuốt đôi vai đang run rẩy của hắn.

“Cút ngay”. Hắn từ dưới gối rầu rĩ nói.

Nghe được tiếng khiển trách bi phẫn kia, ngón tay Mộ Phong bỗng cứng đờ, chậm rãi thu hồi lại. Vừa rồi tình cảm mãnh liệt bỗng không còn tồn tại, trước mắt giờ là một người bị hại đang trốn tránh, không ngừng rơi lệ.

Y rốt cuộc đã làm gì? Y cho tới bây giờ luôn vô tình làm hắn hận mình, có trời biết rằng trên đời này, người y quý trọng nhất, không phải là hắn sao?

Nhìn đôi vai tinh tế của hắn không ngừng run rẩy, cho thấy rõ ràng bao nhiêu kháng cự, thấy nước mắt khổ sở của hắn, liền biết hắn hận y đến cỡ nào!

Hắn luôn luôn là con người kiêu ngạo quật cường, mà lúc này, cư nhiên lại có thể cố tình rơi nước mắt, liền biết đã thương tổn hắn bao nhiêu, mới làm hắn buông tha hết tự tôn, ở trước mặt người hắn chán ghét nhất là mình mà rơi nước mắt.

Tưởng tượng đến hắn đúng là thống hận y như vậy, ngực y liền nhói lên một trận tuyệt vọng đau đớn.

Đợi lâu như vậy, kiên nhẫn như vậy, làm tới, vẫn là kết quả này, đôi mắt y nháy mắt trở nên ảm đạm.

“Ngươi thật sự hận ta như vậy, hận đến không ngừng rơi lệ như vậy sao?” Y thanh âm vô cùng chua xót vang lên.

Thật lâu thật lâu sau, vẫn không có tiếng đáp lại. Y chậm rãi đứng dậy, cẩn thận đem chăn đơn thay hắn đắp vào.

“Đã hiểu. Ta……….. sẽ không gặp ngươi nữa”. Ngữ khí y dị thường hiu quạnh, có một loại cảm giác tuyệt vọng.

Lưu luyến nhìn chăm chú hắn thật lâu sau, y thật sâu thở dài một tiếng, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Nghe thấy cửa đóng một tiếng mạnh, cùng tiếng bước chân y rời xa, Mộ Danh càng đem mặt mình vùi sâu vào, nước mắt, mắt đầu lan tràn.

Thêm Bình Luận