Chương 26
CHƯƠNG 26
Hi Trần thất thần ngồi trong đình nghỉ mát, đã hơn một tháng. . . . Bé vẫn luôn ngây ngốc nhìn về nơi xa xôi, đôi mắt to trong sáng tràn đầy sầu bi cùng tưởng niệm nồng đậm.
Phong. . . . Đi đã hơn một tháng! Không biết chiến sự ở biên cương như thế nào? Y có hảo không? Có bị thương hay không?
Hi Trần càng nghĩ càng lo lắng, vài lần muốn đến hỏi Cổ tổng quản, nhưng. . . . Vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của y, thì bé đều lùi bước quay về, tuy rằng bọn họ đã không còn đánh bé, mắng bé, cũng không để bé ăn những đồ vật như ngày trước, nhưng những ánh mắt khi nhìn bé đều mang lãnh ý, vẫn khiến bé khϊếp sợ.
Chợt một đôi tay nhỏ xinh khẽ vuốt lên mặt mình, lúc này Hi Trần mới phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười mềm nhẹ, “Tiểu thiếu gia, ngài có việc gì a?”
Tiểu nam hài lắc lắc đầu, một đôi mắt đen láy, tinh anh nhìn chằm chằm Hi Trần, tựa như nhìn thấu tâm tư người trước mặt.
Hi Trần nhìn đôi mắt biết nói kia, cùng. . . . Phong giống đến vậy. . . . Tiểu thiếu gia. . . . Cùng y quả thực như cùng một khuôn đúc ra. . . . Mỗi khi nhìn thấy tiểu thiếu gia, liền khiến Hi Trần cảm thấy giống như đang ở bên cạnh vương gia. . . .
“Tiểu thiếu gia. . . . Ngài. . . . Thật giống Phong! Nếu như huynh ấy. . . . . .” Hi Trần nói được một nửa liền im bặt, sợ những lời mình sắp nói sẽ làm tổn thương tiểu nam hài, cố nén suy nghĩ buồn phiền, nếu như Phong đồng ý thừa nhận tiểu thiếu gia. . . . Thì sẽ tốt bao nhiêu?
Phút chốc, tim bị đập mạnh, khuôn mặt Hi Trần nhất thời cau lại trắng bệch như tờ giấy, tim truyền đến một trận đau đớn, tựa như có mấy trăm cái kim đồng thời đâm vào tim, Hi Trần nắm chặt xiêm y trước ngực, mồ hôi lạnh ứa ra, cúi đầu cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.
Tiểu nam hài thấy vậy liền lo lắng ôm lấy Hi Trần, vỗ nhẹ lưng hắn như muốn xoa dịu đau đớn của Hi Trần, Hi Trần ngẩng đầu nhìn y nở một nụ cười suy yếu. Đột nhiên, khí huyết một hồi đảo lộn, Hi Trần oa một tiếng ói ra một ngụm tiên huyết lớn, không chỉ khiến mặt đất có một bãi máu lớn, mà ngay cả xiêm y trước ngực mình, cùng vạt áo tiểu nam hài đều dính chút máu.
Tiểu nam hài nhìn Hi Trần như vậy, nhất thời luống cuống! Y không biết phải làm thế nào để Hi Trần thấy khá hơn một chút, chỉ biết không ngừng khe khẽ vỗ về thân ảnh suy yếu trước mặt.
Sau khi Hi Trần phun ra ngụm máu kia, đau đớn ở ngực như từ từ giảm xuống, nhưng vẫn giữ tư thế cuộn mình không động đậy, qua một lúc lâu, Hi Trần chậm rãi hít thở sâu, cơ hồ không còn cảm thấy đau đớn như vừa rồi nữa, lúc này mới quay đầu an ủi tiểu nam hài: “Tiểu thiếu gia. . . . Ta không sao . . . . Ngài không cần lo lắng. . . .”
Tiểu nam hài vẫn lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hi Trần, ngón tay cố gắng lau thứ màu đỏ chói mắt còn sót lại bên khóe miệng Hi Trần.
Hi Trần không biết vì sao bản thân lại xảy ra đau đớn bất chợt như vậy, Lăng đại gia đã nói, gầm đây thân thể mình so với trước đã hảo hơn rất nhiều, ngoại trừ có chút gầy yếu, căn bản đã không bệnh không đau, nhưng vì sao. . . . Lại như vậy? Lần trước cũng từng trải qua một lần, phải . . . Là khi cùng Phương cô nương nói chuyện. . . . Nhưng lần đó không có thổ huyết. . . . Rốt cuộc. . . . Là xảy ra chuyện gì?
Giữa lúc Hi Trần và tiểu nam hài đang vô cùng khó hiểu, một trận thanh âm giòn tan nhưng lạnh lùng vang lên: “Ái chà ~~ nguyên lai tiểu nam sủng đang ở đây a! Sao vậy? Sinh bệnh phải không?
Tước Nhi dáng vẻ như đang cảm thông nhìn hai người trong đình nghỉ mát, đứng phía sau ả là Phương Tình lãnh diễm vô song.
(lãnh diễm vô song: vừa đẹp vừa lạnh lùng ko ai sáng bằng)
Hi Trần không hiểu vì sao hai người đã hồi gia kia lại xuất hiện ở đây, trong lòng không dám có chút sơ suất, sợ hãi đứng lên hướng hai người hành lễ, “Phương cô nương, Tước Nhi cô nương. . . .”
“Không hiểu vì sao chúng ta lại ở đây chứ gì?” Người vừa nói là Phương Tình, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn qua nhìn lại hai người một lớn một nhỏ, khi vừa thấy tiểu nam hài có gương mặt vô cùng giống Nghiêm Dục Phong, khuôn mặt xinh đẹp lại cau có.
“Hừ! Ta là đương gia chủ mẫu tương lai của Duệ vương phủ, Vương gia đi chinh chiến sa trường, ít nhất trong vòng một năm rưỡi nữa sẽ không thể trở về, ta đương nhiên phải lưu lại đây để xử lý gia vụ chứ?” Phương Tình vẻ mặt kiêu căng nói, hiện tại chính là cơ hội tốt, nếu không nhân lúc này trừ bỏ cái gai trong mắt, thì tương lai chắc chắn nàng sẽ vô cùng hối hận.
Hi Trần vòng hai tay che chở tiểu nam hài, không hiểu lời Phương Tình vừa nói có ý gì, khϊếp sợ nhìn hai người không có hảo ý kia, trong lòng chỉ hy vọng các nàng đừng xúc phạm tiểu thiếu gia.
Phương Tình hướng Tước Nhi ra hiệu, Tước Nhi vội vàng hưng phấn gào to: “Người đâu! Đem tên nam sủng thấp hèn này vứt ra ngoài.”
Hi Trần nghe vậy hoảng hốt đứng sững sờ tại chỗ, run rẩy nói: “Phương cô nương. . . . Có phải ta lại làm sai chuyện gì hay không? Ngài vì sao. . . . Lại đuổi ta đi?”
Phương Tình cười lạnh một tiếng, “Hừ! Tước Nhi ngươi nghe xem, tiểu nam sủng này không hề xưng là nô tài a! Quả thật hắn cho rằng mình đã bay lên cành cao làm phượng hoàng a.”
“Không, không phải. . . . Ta không có. . . .” Hi Trần cuống cuồng nghĩ cách giải thích, nhưng Phương Tình lại không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn.
“Không cần làm bộ làm tịch nữa, đợi Vương gia thắng trận hồi kinh, ta khi đó sẽ trở thành thê tử của Vương gia, là chủ mẫu ở đây, ngươi còn vọng tưởng mình sẽ được ở lại nơi này để khiến ta chướng mắt phải không? Cũng không biết tự suy nghĩ, Vương gia là hoàng thân quốc thích, là chất tử Hoàng Thượng vô cùng sủng ái, thân thế tôn quý như vậy, lại mê thượng tên nam sủng ngươi, trái luân thường đạo lý, nếu việc bị truyền đi, chẳng phải sẽ hủy thanh danh của ngài sao?” Phương Tình híp mắt phẫn nộ nói.
Hi Trần im lặng không dám phản bác, hèn mọn cúi đầu suy nghĩ, đều là lỗi của mình. . . . Nếu lúc trước không giả mạo vào vương phủ. . . . Sẽ không hại Vương gia, hủy thanh danh của y. . . .
Lời Phương cô nương nói chính là sự thật, nếu mình là nữ nhi, có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó xử này, cho dù là làm thϊếp của Vương gia, cũng sẽ không có người nói ra nói vào, nhưng mình chân chân chính chính là một nam tử, lại cùng Vương gia làm những hành vi trái với lẽ thường, người ngoài biết sẽ nói về Vương gia với những lời khó nghe thế nào đây? Có lẽ mình không nên ở lại nơi đây nữa. . . . Sẽ hại Vương gia bị người ta khinh thường. . . . . .
“Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau mang tên tiện nô này quăng đi?” Tước Nhi thừa dịp Hi Trần vẫn đang ngây ngốc, quay đầu hướng hai gã phó dịch xa lạ sai bảo.
Hai gã nam tử cường tráng vội vàng tách Hi Trần ra xa tiểu nam hài, đem Hi Trần kéo ra ngoài cửa, Hi Trần cũng không giãy dụa, không trốn tránh, một mực quay đầu lại, dặn dò tiểu thiếu gia hảo hảo chiếu cố chính mình.
Phó dịch đem Hi Trần kéo ra đại môn vương phủ, một tay đẩy bé ra ngoài, để mặc bé chật vật ngã ở đường cái, người đi đường ai cũng tò mò quay đầu nhìn Hi Trần vài lần.
Phương Tình đứng trên cao nhìn Hi Trần dang chật vật bên dưới, nhạo báng: “Mau cút đi! Nơi này không chứa được tên hạ tiện què chân nam sủng như ngươi, Vương gia đối với ngươi bất quá chỉ là mê muội nhất thời, đợi ngài hồi phủ, thì sớm đã quên sự tồn tại của ngươi. Mà ta, mới là có thể chân chân chính chính giúp Vương gia chăm lo việc nhà, giúp y sinh hài tử, kế thừa tước vị Vương phi. Còn ngươi, bất quá chỉ là cái thứ xúi quẩy không ai muốn chứa chấp!”
Lúng túng nghe những lời Phương Tình châm chọc, xung quanh truyền đến những ánh mắt soi mói khiến bé sợ hãi mà co người lại, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên đối mặt với cái nhìn đánh giá của mọi người.
“Uy! Ngươi có nghe hay không? Còn không mau cút đi? Còn ở lại cho người khác xem kịch vui a? Thật là cái kẻ chẳng biết xấu hổ mà, tiểu thư, chúng ta vào đi thôi! Tránh dính phải uế khí của hắn.” Nói xong liền đỡ Phương Tình đi vào, đại môn màu đỏ nặng nề cũng theo bóng dáng hai người biến mất mà đóng lại.
Để mặc Hi Trần một mình xoay sở đối diện với những lời chỉ trích thóa mạ của mọi người, bé sợ hãi co rút cơ thể, hai tay đầy bùn đất theo thói quen lại quẹt lên mặt. . . . Nhũ mẫu từng nói. . . . Để lộ khuôn mặt này ra bên ngoài chỉ rước lấy phiền toái. . . . . Bẩn một chút mới tốt. . . . .
Trong đám người qua đường một gã đang đứng nhìn nói: “Chậc chậc chậc ~ vốn đã nghe đồn Duệ vương gia lãnh khốc vô tình lại yêu thích nam sắc? Còn tưởng là giả chứ? Hôm nay ta thật đúng là được mở rộng tầm mắt, không biết lần sau gặp lại có bị đánh gãy thêm cái tay hay chọc mù đôi mắt hay không a?”
Hi Trần thoáng nghe thấy, càng sợ hãi vòng tay quanh đầu gối, muốn bản thân co rút đến mức nhỏ nhất. . . . Sợ những người này sẽ đem tay bé đánh gãy hoặc làm mù mắt bé.
“Nói cũng đúng thôi! Ta chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai nam nhân song song đối đối ở cùng một chỗ, ác ~ cả người ta đều nổi đầy da gả cả lên.” (Keng:móa, mang 2 thằng nì ra r*pe tập thể đi-nóng máu)
“Nương, nam sủng là cái gì a?” Một tiểu oa nhi tầm bảy tám tuổi ngẩng đầu hỏi mẫu thân của mình.
“Phi phi phi! Tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm gì? Nam sủng cũng không phải chuyện vẻ vang gì, thực là mất mặt mà, ngươi a! Trưởng thành liền thú một hảo thê tử về cho ta, sinh hài tử, có nghe hay không?” Một phụ nữ nghiêm khắc giáo huấn con mình, rồi nhanh chóng mang đứa nhỏ rời đi, tránh hắn lại học cái gì đó không tốt.
Những người qua đường còn lại khinh bỉ nhổ mấy ngụm nước miếng trên mặt đất, lớn tiếng mắng vài câu vô cùng khó nghe, rồi cũng nhanh tản đi, tựa như Hi Trần mang mầm bệnh dơ bẩn nào đó.
Hi Trần rơi lệ ủy khuất nhẫn nhịn không lên tiếng, những lời mọi người vừa nói, bé không dám phản bác, nhưng bé vẫn thực đau lòng, Phong vì bé mà bị mọi người chê cười, xem ra. . . . Bé đúng là một kẻ không ra gì.
Một lúc lâu sau, Hi Trần chật vật lau nước mắt, cố hết sức động đậy cơ thể, khẽ xoa hai cánh tay bị vật thô ráp cọ xát xuất huyết, lại phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, đến khi đυ.ng đến ngọc bội phía trong y phục, bé có chút run rẩy, nắm chặt vật vô cùng quan trọng với bé. . . . Là Phong tự tay đeo giúp bé. . . .
Hi Trần chăm chú nhìn ngọc bội một lúc, không muốn cất ngọc bội đi, không để ý đến cái chân đau vừa bị đánh ngã của mình, đi đến đại môn đang đóng chặt, khẩn khoản cầu xin người bên trong mở cửa.
Hi Trần muốn giao khối ngọc bội này cho Phương cô nương, nếu tương lai Phương cô nương được gả cho Phong, khối ngọc bội này. . . . Phải là của nàng. . . . Bé chỉ là tên nam sủng không đáng để ý. . . . Phong mấy ngày nay cho bé. . . . Đã rất nhiều rồi. . . .
Nhưng mới đứng ở cửa một lúc, liền bị người cầm lấy cánh tay phải kéo ra bên ngoài, người nọ kéo Hi Trần chạy như bay trên đường, Hi Trần vừa thấy người nọ, liền chấn kinh, tiểu thiếu gia sao lại chạy ra đây? Hi Trần muốn dừng cước bộ, nhưng tiểu nam hài lại như có người đuổi gϊếŧ phía sau, không quan tâm đến Hi Trần đang khó chịu vì hành động của mình, chạy thục mạng như điên.
“Tiểu thư, vì sao không trực tiếp gϊếŧ hắn? Lại tha cái mạng ti tiện của hắn.” Khi hai người tiến vào trong sân, Tước Nhi khó hiểu hỏi, tên đó thật sự là cái đinh trong mắt, là cái gai trong thịt, với tính cách tiểu thư, nên trực tiếp gϊếŧ hắn mới đứng, vì sao lại thả hắn?
Phương Tình lạnh lùng cười, môi son khẽ mở: “Người đã trúng trảm tình châm. . . . Có thể sống bao lâu? Ta chính là muốn hắn chết ở bên ngoài, đợi khi Dục Phong trở về, hắn sớm đã là cái xác không hồn, cho dù tìm được xác hắn, thì cũng chả có cách nào? Độc châm sớm đã tan vào máu thịt hắn, tuyệt nhiên sẽ không ai biết là ta hạ độc.”
“Nhưng. . . . Nhưng còn hài tử kia thì làm sao đây? Hắn nhất định đã biết mưu tính của chúng ta.” Tước Nhi vẫn có điểm lo lắng hỏi.
Phương Tình thong thả nói: “Ta đang muốn giải quyết hắn đây! Tiểu hài tử a. . . . Dùng để luyện độc thì còn gì bằng a.”
Hai người đang muốn đi đến đông viện, lại thấy một gã phó dịch vội vàng chạy tới, sợ hãi nói: “Tiểu thư. . . . Không tốt . . . . Kia. . . . Tiểu hài tử chạy thoát. . . .
Phương Tình tức giận quát: “Ngươi nói cái gì! ?”
Phó dịch chân nhũn ra vội quỳ xuống, sợ hãi mà khẩn cầu: “Tiểu thư tha mạng. . . . Tiểu nhân. . . . Tiểu nhân thật sự đã đem hài tử cột vào trên thân cây, ai ngờ mới quay người một cái. . . . Nó đã bỏ chạy mất. . . . Tiểu thư tha mạng a! Tha mạng a!”
Phương Tình tức giận trừng mắt nhìn phó dịch, cư nhiên dám để vật nàng dùng luyện độc chạy thoát, tội không thể tha! Vung tay lên, mặt mày phó dịch liền biến xanh, miệng sùi bọt mép, ngã lăn trên đất không ngừng run rẩy, không bao lâu sau thì tắt thở.
“Tiểu thư, việc này phải làm thế nào đây?” Tước Nhi lo lắng hỏi.
Phương Tình trầm tư, lập tức bình thản nói: “Không có việc gì đáng sợ, tiểu quỷ kia nhất định đã đi tìm tên nô tài đó, dù sao hắn cũng không sống được qua một năm, lại mang theo tiểu quỷ câm điếc kia, ta không tin một kẻ hai tay trói gà không chặt có thể sống lâu.”
“Tước Nhi, ngươi đi mua chuộc bọn hạ nhân trong vương phủ, chúng ta phải sắp xếp rằng tên tiện nô kia một mình bắt cóc tiểu quỷ chạy trốn, còn chúng ta thì chưa hề trở lại vương phủ, sau khi hồi phủ, ngươi đem tên nô tài kia xử lí sạch sẽ, như vậy. . . . Sẽ không có người nghi ngờ chúng ta bày mưu.”
“Vâng, tiểu thư” Tước Nhi theo Phương Tình đã lâu, cũng không tránh khỏi bị thủ đoạn tàn độc của Phương Tình làm cho líu lưỡi không nói nên lời, càng lo lắng chính mình không biết có một ngày nào đó phải mất mạng.