Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liên Minh Huyền Thoại: Trợ Thủ Mạnh Nhất

Chương 15: Ngủ rồi sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chậc chậc, hóa ra thật sự là một kẻ thử nghiệm từ ngoài đến à?”

“Đúng đấy! Tưởng là nhân vật cỡ nào mà lại khiến Lưu Oanh chú ý, ai ngờ lại là tên thử nghiệm ngoại lai!”

Mấy người đi cùng tên to lớn nhìn Tiêu Quyết từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh miệt, vừa nhìn vừa buông lời chế nhạo.

Thì ra là vì Lưu Oanh?

Tiêu Quyết hơi nhức đầu, đưa tay xoa thái dương. Những vụ kiểu này, trước đây cậu không phải chưa từng gặp. Tiêu Tuyết, em gái cậu, vốn là đại mỹ nhân nổi tiếng khắp trường trung học, vì những "món nợ đào hoa" của cô bé, Tiêu Quyết từng không ít lần bị kéo vào những màn gây chuyện.

Không ngờ đến một thế giới khác, cậu vẫn không thoát khỏi số phận bị rắc rối bám theo thế này.

Mấy người này vừa chế giễu Tiêu Quyết được một lúc, tên to lớn đã tỏ vẻ đầu đàn, ra hiệu cho cả đám im lặng. Hắn tiến đến gần Tiêu Quyết, ngẩng cao đầu, ra vẻ bề trên, “Nghe đây! Lưu Oanh là vợ chưa cưới của tao, sau này tránh xa cô ấy ra, rõ chưa?!”

Gã cao lớn nói mà không thèm liếc nhìn Tiêu Quyết một cái, mặt đầy kiêu căng.

Trong đầu hắn, lúc này Tiêu Quyết lẽ ra phải khϊếp sợ, quỳ lạy mà cầu xin tha mạng, còn hắn thì sẽ tỏ vẻ đắc ý, cao cao tại thượng.

“Phì...”

Chưa kịp nghe lời cầu xin, hắn đã nghe tiếng cười phì nhịn không nổi từ đám đông.

Tên đàn ông ngờ vực nhìn lại Tiêu Quyết, chỉ thấy cậu vẫn nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, hình như... ngủ mất rồi?

Mặt hắn chuyển từ đỏ sang tím tái, mắt trợn trừng lên.

Hắn hung hăng buông lời, vậy mà Tiêu Quyết không quỳ xin thì thôi, lại còn dám ngủ ngon lành? Thật là không coi hắn ra gì mà!

Hắn là Tôn Hạo, con trai duy nhất của trấn trưởng, đừng nói đến kẻ thử nghiệm ngoại lai, ngay cả dân chúng trong trấn cũng không ai dám không nể mặt hắn!

Vậy mà tên thử nghiệm này dám ngang nhiên coi thường hắn?

Tôn Hạo mặt đỏ tía tai, trong mắt bùng lên sát khí, hai tay từ từ nâng lên, một ánh sáng xanh lục dần xuất hiện quanh lòng bàn tay.

Đó là sức mạnh của Chiến Thể!

Là con trai của trấn trưởng, Chiến Thể của Tôn Hạo cũng không phải tầm thường. Tuổi còn trẻ mà hắn đã đạt đến giai đoạn giữa của Đồng Cấp 4, ở Thanh Hà Trấn, xem như một trong những người xuất sắc.

“Trời ơi! Tôn Hạo thật sự muốn ra tay, tên thử nghiệm ngoại lai này tiêu đời rồi!”

“Đúng thế! Đúng là dám đυ.ng vào tổ kiến lửa mà…”

“Nhưng mà màn giả bộ vừa rồi, tôi phải cho điểm mười!”

“Điểm mười thì cũng chẳng ích gì, giả bộ cũng phải có thực lực, chứ cú này chắc bị đánh về lại không gian của mình mất, đã may là chỉ là người thử nghiệm, không thì mất mạng luôn rồi!”

...

Đám đông xung quanh thấy ánh sáng xanh lục quanh tay Tôn Hạo, không nhịn được mà xì xào bàn tán.

Tiêu Quyết vẫn nhắm mắt, nhưng mi mắt khẽ động đậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Trước khi đến Thanh Hà Trấn, Lưu Dược đã nói cho cậu biết đôi điều về tình hình nơi đây.

Ở Thanh Hà Trấn, mọi người khi sinh ra đều là người thường, giống Tiêu Quyết. Chiến Thể đều là do tập luyện mà có được.

Có thể đạt tới Đồng Cấp 5 đã là xuất sắc. Còn như Lưu Dược, Đồng Cấp 3, trong cả trấn cũng không quá năm người có thể đạt được.

Đạt Đồng Cấp 2, càng là hiếm gặp!

Mà Tiêu Quyết, sau khi gϊếŧ được Hắc Liệt Hùng, đã thẳng tiến lên Đồng Cấp 3, hơn nữa còn là Đồng Cấp 3 trung kỳ ngang ngửa Hắc Liệt Hùng.

Nói cách khác, cả Thanh Hà Trấn này căn bản không có ai có thể đe dọa đến sự an toàn của cậu, cũng là lý do cậu tự tin đến mức giả bộ ngủ không hề để mắt tới Tôn Hạo.

“Bụp!”

Một cú đấm mang sức mạnh của Chiến Thể, nhằm thẳng Tiêu Quyết mà lao tới, thậm chí cả không khí xung quanh cũng như bị cắt ra, tạo nên một sự ngưng trệ thoáng qua.

Đám đông quanh đó, có người thích thú chờ đợi trò vui, có người không nỡ nhìn mà nhắm mắt lại.

Không một ai không nghĩ rằng lần này Tiêu Quyết tiêu đời rồi.

Ánh sáng xanh lục càng lúc càng gần sát mặt Tiêu Quyết, trông chừng sẽ khiến cậu thành tro bụi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, từ người Tiêu Quyết cũng lóe lên một luồng sáng xanh lục.

Vầng sáng ấy còn mạnh mẽ hơn nhiều so với ánh sáng trên tay Tôn Hạo.

Tia sáng dày đặc hình thành một bức màn chắn, cứng rắn ngăn chặn hoàn toàn cú đánh của Tôn Hạo.

Tiêu Quyết vẫn đứng đó, không hề hấn gì, thậm chí còn chưa hề mở mắt, trong khi Tôn Hạo lại bị sức mạnh phản lực từ màn chắn đánh bật lùi về phía sau.

“Cái này...”

“…”

Dù là người dân đang đứng xem, hay đám người đi theo Tôn Hạo, tất cả đều trợn tròn mắt, biểu cảm còn kinh hoàng hơn gặp phải ma quỷ.

Tôn Hạo loạng choạng lùi lại đến bảy, tám bước mới đứng vững, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một cú đánh mạnh như vậy mà đối phương vẫn nguyên vẹn, ngược lại lực của màn chắn còn đánh bật hắn trở lại. Sức mạnh này... e là phải đạt tới Đồng Cấp 3 rồi!

Nhưng tên thử nghiệm ngoại lai này trông chỉ mười tám, mười chín tuổi, sao có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy?!

Điều này là không thể!!

Phải biết rằng, những người thử nghiệm ngoại lai thường vào không gian này lúc mười ba, mười bốn tuổi. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, sao có thể có thành tựu vượt trội thế?

Tất nhiên, nếu Tôn Hạo biết đây là lần đầu Tiêu Quyết vào dị không gian, e là hắn sẽ kinh ngạc đến há hốc miệng.

Khi Tôn Hạo còn đang bàng hoàng, dân chúng xung quanh đã xì xào bàn tán.

“Trời đất, mắt mình có nhầm không? Các người có thấy sức mạnh Chiến Thể tỏa ra từ tên thử nghiệm ngoại lai này không? Lực chiến cỡ này chắc phải Đồng Cấp 3 rồi đó!”

“Chứ còn gì nữa, cú đánh của Tôn Hạo vừa rồi chẳng làm nên trò trống gì, lại còn bị bật ngược ra nữa!”

“Đúng là lần đầu tiên gặp tên thử nghiệm ngoại lai bá đạo như vậy!”



Đám đông còn đang tranh luận sôi nổi thì Tiêu Quyết ngáp dài, từ từ mở mắt, vẻ mặt mơ màng nhìn Tôn Hạo và mọi người xung quanh, “Ủa… chuyện gì vậy ta?”

Nhìn bộ dạng ngây thơ như chú thỏ của Tiêu Quyết, lại nghĩ đến cảnh Tôn Hạo bị đánh bật lùi đến chật vật khi nãy, trên trán của nhiều người xem đã bắt đầu xuất hiện vài vạch đen.

Tên thử nghiệm ngoại lai này đúng là… nếu họ là Tôn Hạo, chắc đã giận đến nổ phổi rồi.

Quả nhiên, Tôn Hạo vốn đã xấu hổ và bực bội, giờ nghe câu nói nhẹ bẫng của Tiêu Quyết, cơn tức giận trong hắn lập tức bùng lên, suýt nữa lao đến đánh Tiêu Quyết.

Nhưng thực tế mà nói, nếu hắn có khả năng đánh lại thì đã ra tay từ lâu rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »