Chương 2

Dẫn theo Liên Tiểu Thạch về nhà, trong phòng bếp dì đang nấu cơm, Lâu Tư Đức vẫn chưa trở về.

Mở TV lên, để Liên Tiểu Thạch xem phim hoạt hình, nhưng Liên Tiểu Thạch không hứng thú. Liên Mặc chuyển sang kênh khác cho nhóc, Liên Tiểu Thạch vậy mà thích xem thời sự, hứng thú ngắm nhìn thế giới động vật.

Kim đồng hồ nhanh chóng chỉ đến sáu giờ rưỡi, đầu óc Liên Mặc mông lung, bắt đầu có hơi khẩn trương.

Gần đây, Lâu Tư Đức đều rất làm bộ làm tịch đúng giờ tan làm mới trở về nhà, nếu là trước đây, có thể bất cứ lúc nào khi tan ca sẽ cùng anh em công ty của hắn đi uống rượu.

Lúc này nhìn điện thoại, cậu mới nhớ ra. Cậu mở điện thoại lên, nhìn nhìn, tin nhắn của Lâu Tư Đức và cậu luôn nằm ở khung trên đầu.

Thời gian là ba giờ chiều, đã qua ba giờ rồi, hô hấp Liên Mặc có nặng nề, mở khung chat ra.

“Buổi tối không về, em cùng Tiểu Thạch ăn cơm trước đi.”

Câu này có hai nghĩa, một là tối nay không về nhà ăn cơm, nhưng không nhất định là ăn cơm bên ngoài không quay trở về. Hai là suốt buổi tối đều không trở về.

Liên Mặc thiên về trường hợp hai.

Đáp lại một chữ được, trở về trang đầu, Liên Mặc lướt lướt, ngoại trừ một ít tin tức công việc, không có bất kỳ kẻ nào tìm cậu.

Lại nói, sống ba mươi năm, một người bạn cũng không có, cuộc sống đều chỉ là Lâu Tư Đức, làm cậu có cảm giác ở tuổi xế chiều, giống như một người già chuẩn bị tiến vào quan tài, ngẫm lại cả đời này, cậu đã không còn bất kỳ du͙© vọиɠ hay hi vọng gì nữa.

Bạn bè trên Wechat ít tới đáng thương, nếu cậu mất tích ba ngày, cũng không có người phát hiện.

Sau khi cơm nước xong, dì giúp việc cũng tan làm, Liên Mặc chuẩn bị xong nước tắm, gọi Liên Tiểu Thạch vào tắm rửa. Sinh hoạt của Liên Tiểu Thạch không giống như một đứa nhỏ bốn tuổi, con nhà người ta đối với việc ăn cơm và tắm rửa sẽ gây rối, Liên Tiểu Thạch lại không như vậy, im lặng làm tốt mỗi một chuyện.

Vẫn tốt, đứa nhỏ này hiểu chuyện, nếu không cậu sẽ thật đau đầu.

Sau khi tắm rửa xong, Liên Tiểu Thạch trở về phòng chơi thiết bị điện tử xem video hoặc là học bài, Liên Mặc trở về phòng của mình, bắt đầu đọc sách.

Bình thường nếu có Lâu Tư Đức, thời gian đọc sách của cậu sẽ ngắn lại một nửa, thậm chí là mất đi, Lâu Tư Đức việc nhiều, thương lượng cũng không cho người ta còn đường sống, Liên Mặc rất khó chuyên tâm đọc sách, cũng chỉ là xem sách kinh doanh, nếu thi lên thạc sĩ hoặc là nghiên cứu, cơ bản xem như đã xong rồi.

Liên Mặc không quan tâm mình có bằng tốt nghiệp đại học không, cho nên bằng cấp của cậu chỉ tới cao trung, bốn năm đại học kia, đều bị Lâu Tư Đức hủy hoại, không nói tới chuyện lãng phí thời gian, kiến thức chuyên ngành cũng không nhớ nhiều lắm, nếu không ở tuổi này của cậu, thật ra cũng có thể nói càng phát triển. Ít nhất sẽ có nhiều lựa chọn hơn bây giờ?

Nếu cuộc sống của cậu bình thường, tuy rằng gia đình rất nghèo, nhưng cậu sẽ tự dựa vào sự cố gắng của bản thân để học xong đại học, nếu bản thân cậu phấn đấu, còn có thể học lên thạc sĩ, thi lên thạc sĩ xong sau đó còn muốn nghiên cứu, thì tiếp tục học tiến sĩ. Một công việc ổn định, tìm một người con gái kết hôn, sinh con.

Nhưng Liên Mặc đã không cách nào bình lặng học tập đàng hoàng. Cậu rất thích ngẩn người hoặc trầm tư, cũng không biết đang nghĩ cái gì, lúc cậu ở một mình, luôn phát ra cảm giác từ chối người khác tới gần.

Lúc rạng sáng 3,4 giờ, Lâu Tư Đức mới trở về. Liên Mặc ngủ rất nông, nghe thấy tiếng động, cậu nhanh chóng tỉnh lại, nhưng lại không định mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ban đầu.

Lâu Tư Đức thoạt nhìn đã uống say, tiếng bước chân rất loạn, hắn đóng cửa lại, đi tới bên giường.

Cởi giày ra, Lâu Tư Đức sải bước lên giường, xoay mặt Liên Mặc lại nhìn kỹ.

Liên Mặc mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn hắn.

Lâu Tư Đức đột nhiên nở nụ cười, nhìn cậu nói: “Anh cứng, chúng ta làm đi.”

Nói rồi cũng không quan tâm Liên Mặc trả lời, tự mình cởϊ qυầи áo của hai người, Liên Mặc mặc áo ngủ, vài động tác đã cởi xong, Lâu Tư Đức mặc áo sơmi và quần tây, lại vì say rượu, cho nên động tác rất chậm, có hơi tức giận, bảo Liên Mặc hỗ trợ hắn.

Liên Mặc từ từ đứng dậy, chậm rãi cởi nút thắt giúp hắn.