Chương 5

Người đàn ông mập mạp quay người lại, định cười nịnh nọt, xem xem chuyện vừa rồi có thể cứu vãn được hay không, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của tổng giám đốc Cố, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì đó.

Trán gã toát mồ hôi, không dám nói thêm lời nào nữa.

-- Rõ ràng là sau khi đến, gã đã dặn dò kỹ lưỡng với quản lý, nói người hôm nay đến là khách quý, ngàn vạn lần không được đắc tội, sao lại có thể có loại người tự cho mình là đúng, cho rằng dựa vào chút nhan sắc của mình, là có thể bám lấy tổng giám đốc Cố, cả đời sau này sẽ giàu sang phú quý!?

Phải biết rằng, tổng giám đốc Cố - Cố Thù Quân, chính là công tử xuất thân từ nhà họ Cố nổi tiếng ở Giang Thành, vài năm trước hắn đã cãi nhau với gia đình và quyết liệt ra khỏi nhà, vốn tưởng rằng sẽ chìm nghỉm từ đó, không ngờ lại dựa vào năng lực của bản thân, sáng lập ra Công ty Công nghệ Thời Quân nổi tiếng như ngày nay, chuyên nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo AI và công nghệ giao diện não - máy tính*, có thể nói là đi đầu thời đại.

*Giao diện não - máy tính (Brain-Computer Interface - BCI) là một công nghệ cho phép thiết lập kết nối trực tiếp giữa não bộ của con người hoặc động vật và máy tính hoặc thiết bị điện tử. Công nghệ này nhằm đọc, ghi hoặc tương tác với hoạt động não bộ, từ đó điều khiển các thiết bị hoặc hỗ trợ các chức năng thần kinh.

Hơn nữa, các chi nhánh công ty của hắn còn tham gia vào nhiều lĩnh vực khác nhau, tuổi đời còn trẻ mới hai mươi chín tuổi, đã thành công lọt vào bảng xếp hạng những người giàu có trên quốc tế.

Là một người trẻ tuổi tài cao tràn đầy hứa hẹn.

Vốn dĩ với thân phận địa vị của người đàn ông mập mạp, căn bản không thể mời được vị Phật lớn này, thế nhưng hôm nay, hình như đối phương có chút hứng thú, đột nhiên nói muốn đến xem thử.

Làm sao gã có thể không vui cho được?

Chỉ tiếc là thời gian quá gấp gáp, không kịp mời người mẫu nam chuyên nghiệp hay những người bên ngoài, đành phải tìm những người tiếp rượu này đến để làm nền, náo nhiệt một chút.

Biết trước sau đó sẽ xảy ra những chuyện như vậy, cho dù có trả tiền cho gã, gã cũng sẽ không mời những loại người tiếp rượu gì đó vào!

Người đàn ông mập mạp nghĩ trong lòng, lập tức oán hận Lý Ngô và câu lạc bộ đã khiến gã đắc tội với Cố Thù Quân này.

Sau này sẽ không bao giờ đến nữa!

Ở một nơi khác.

Quản lý không có ở đây, những người vốn dĩ là người thay thế dự bị trước nhà vệ sinh cũng đều không biết phải làm sao, đặc biệt là sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng đều bắt đầu sợ hãi.

Họ đến đây để kiếm tiền, chứ không phải đến để bị đánh...

Nhìn thấy ngay cả phó tổng giám đốc Tôn thường xuyên đến câu lạc bộ này, lúc này cũng như bị dán bùa đòi mạng chạy rời đi, tất cả mọi người đều đã có câu trả lời trong lòng, đồng loạt quay người, chỉnh tề và im lặng như thủy triều rút lui ra ngoài.

Tô Thời Tửu cũng phản ứng rất nhanh.

Cậu cụp mắt xuống, đi theo sau mọi người, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, thế nhưng vừa mới bước được hai bước, cổ tay đột nhiên bị tóm lấy.

Tô Thời Tửu ngoảnh đầu lại.

Chỉ thấy không biết từ lúc nào tổng giám đốc Cố kia đã đi đến bên cạnh cậu. Sắc mặt đối phương lạnh lùng, khóe môi hơi hạ xuống, hơi thở lạnh lẽo gần như hóa thành thực chất.

Đối phương dùng sức siết chặt tay, mạnh mẽ xoay người Tô Thời Tửu lại, kéo cậu vào nhà vệ sinh.

Hà Hoán đi phía trước chú ý đến động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn, trong lòng lập tức ngạc nhiên nghi ngờ, anh ta vốn định dừng bước lại, nhưng rất nhanh đã bị đám đông đẩy về phía trước.

Nhà vệ sinh ở tầng tám được trang trí lộng lẫy, đèn chùm pha lê hắt xuống sàn nhà sáng bóng những tia sáng rực rỡ.

"Rầm" một tiếng vang lớn.

Cố Thù Quân đá tung cánh cửa, bắt đầu kiểm tra từng cái một.

"Cố Thù Quân." Trong lòng Tô Thời Tửu thở dài. Cậu xoa xoa cổ tay, cau mày nói: "Không cần thăm dò nữa, ở đây không có ai."

Nghe thấy lời Tô Thời Tửu nói, Cố Thù Quân đột nhiên quay đầu lại.

Xương hàm hắn nghiến chặt, đôi chân thon dài được bao bọc trong quần tây bước về phía Tô Thời Tửu, mang theo hơi thở như bão tố sắp kéo đến.

Nếu là người bình thường, khi đối mặt với cảnh tượng này, e rằng đã sớm sợ hãi lùi về phía sau liên tục, nhưng Tô Thời Tửu lại không nhúc nhích.

"Em chưa sợ tôi bao giờ nhỉ."

Cố Thù Quân tiến đến trước mặt Tô Thời Tửu, hai chân bắt chéo, l*иg ngực áp sát người cậu, bàn tay khớp xương rõ ràng luồn vào mái tóc đen mềm mại của cậu.

Khi Tô Thời Tửu cụp mắt né tránh, Cố Thù Quân mạnh mẽ giữ chặt lấy môi người trong lòng, như một con sói đầu đàn hung dữ đối mặt với con mồi, ngang ngược tàn nhẫn hôn xuống.