Chương 4

Câu lạc bộ Đế Thủy không tính là quá cao cấp, Tô Thời Tửu được người cung cấp thông tin trước đó giới thiệu, lấy lý do gia đình cần tiền gấp nên rất dễ dàng leo lên được con thuyền của quản lý.

Tuy thời gian đến đây chưa lâu, nhưng Tô Thời Tửu sở hữu vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, lại rất biết cách ăn nói, cử chỉ động tác đều toát lên vẻ quý phái khó tả, tự nhiên rất được lòng khách hàng, tỷ lệ được khen ngợi khi tiếp rượu cũng rất cao, doanh thu đứng đầu, nhưng cũng chính vì vậy mà bị những "người cũ" này ghen ghét, cho rằng Tô Thời Tửu cướp mất khách hàng của họ.

Kiếm được tiền nhưng lại không biết "kính trên nhường dưới", nhóm người nhỏ lẻ do Lý Ngô cầm đầu đã sớm nhìn Tô Thời Tửu không vừa mắt, chỉ chờ có cơ hội là sẽ cho Tô Thời Tửu một bài học.

Chỉ tiếc là, Tô Thời Tửu tự nhận mình cũng không phải là người dễ bắt nạt.

Những ngón tay thon dài dưới vòi nước khẽ cong lên, cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi tay không rửa nữa. Tô Thời Tửu rút một tờ giấy bên cạnh, chậm rãi dựa vào bồn rửa tay lau tay.

Đợi đến khi mấy người đó diễn kịch xong, Tô Thời Tửu mới khẽ nghiêng đầu, cậu quay đầu lại, đồng tử màu nâu mang theo chút hờ hững, cười nói: "Quả thực là cần phải ăn mừng một chút, dù sao thì cơ hội như thế này cũng không còn nhiều nữa."

-- Đến đây nhiều ngày như vậy, Tô Thời Tửu cũng nghe được một số lời đồn, xác thực rằng câu lạc bộ này quả thật không sạch sẽ, ít nhất là đang thử dò xét vùng xám, tuy rằng hiện tại vẫn chưa điều tra ra được nội dung liên quan, nhưng ít nhất tụ tập đánh bạc và đánh nhau gây rối là không thể chạy thoát.

Đợi đến khi cậu thu thập đủ tài liệu, nằm vùng thêm một thời gian nữa, đám người trước mặt này chỉ có thể tụ tập lại với nhau rồi khóc trong tù.

Liên hoan ăn mừng?

Không tồn tại.

Những người đó đương nhiên không biết ý nghĩa thực sự trong lời nói của Tô Thời Tửu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Tô Thời Tửu, cậu mới tốt nghiệp chưa từng trải sự đời à? Lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy?" Hà Hoán với phong cách ăn mặc rock and roll lạnh lùng nói.

Như là muốn thị uy với Tô Thời Tửu, Hà Hoán vừa nói vừa ném điếu thuốc lá trong tay, mũi giày dùng sức dẫm lên, giọng nói the thé, buông lời độc ác: "Nếu cậu dám đắc tội tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống yên ổn nổi ở cái Giang Thành này đâu!"

Tô Thời Tửu lại khoanh tay trước ngực, tư thế thong dong, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Hà Hoán như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.

Cậu nhướng cằm về phía cuối hành lang, tốt bụng nhắc nhở Hà Hoán: "Tôi khuyên anh tốt nhất là nên nhỏ giọng một chút, dường như ông chủ bên trong kia không hề dễ chọc đâu."

Hà Hoán giật mình.

Tuy nhiên, điều khiến Hà Hoán khó chịu hơn chính là, Tô Thời Tửu vậy mà lại không thèm để tâm đến lời đe dọa của anh ta! Đây là hoàn toàn không coi anh ta ra gì sao?

Xung quanh có rất nhiều người đang xem kịch hay, Hà Hoán vừa nghĩ đến việc mình bị mất mặt, lập tức lạnh lùng nói: "Tô Thời Tửu, thật sự không biết cậu đang giả vờ cái gì --"

Lời còn chưa nói xong, như là để chứng minh cho lời nói của Tô Thời Tửu, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" thật lớn, từ cuối hành lang truyền đến âm thanh của vật nặng va đập vào cửa, đồng thời vang lên còn có tiếng cầu xin tha thứ của Lý Ngô: "Ông chủ, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi thật sự không cố ý --"

Những người đang hút thuốc xem kịch hay trước nhà vệ sinh giật nảy mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Tô Thời Tửu cũng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên hơi béo trước đó đang nịnh nọt tổng giám đốc Cố, lúc này đang nắm chặt cổ áo của Lý Ngô, hung dữ mắng: "Tổng giám đốc Cố đã nói là không thích người khác chạm vào người, mày nghe không hiểu tiếng người sao? Vậy mà còn dám tự ý đến gần? Từ bao giờ mà Đế Thủy lại xuất hiện loại chó má không biết nhìn mặt người như mày vậy!?"

Nói xong, người đàn ông mập mạp kia vẫn chưa cảm thấy hả giận, lại hung hăng đạp vào người Lý Ngô một cái.

Lý Ngô vốn có vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ, lúc này lại nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng nức nở cầu xin tha thứ, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu như ngày thường?

Tô Thời Tửu thấy vậy, không nói tiếng nào nhíu mày.

Những người xung quanh vốn đang vênh váo tự đắc với Tô Thời Tửu, cũng đều cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng đánh đập đơn phương ở đằng xa.

Thấy người đàn ông mập mạp kia còn muốn đá tiếp, có thể sẽ gây ra án mạng, Tô Thời Tửu sờ túi, đang định âm thầm báo cảnh sát thì một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng giơ lên, đặt trên khung cửa phòng VIP.

Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Cố đứng sau cánh cửa, hàng mi dài và rậm khẽ rũ xuống, đôi đồng tử nhạt màu như cánh đồng băng tràn đầy lạnh lẽo, rõ ràng là rất bất mãn với hành vi chắn cửa của hai người. Hắn hơi nhíu mày, đôi môi mỏng hé mở, lạnh lùng nói: "Muốn ra tay thì cút xa một chút, đừng làm bẩn mắt tôi."

Lý Ngô được lệnh, lập tức vừa lăn vừa bò chạy trốn.