Chương 2

Nửa tiếng sau.

Tô Thời Tửu đẩy cửa một quán bar.

Bên trong cánh cửa như một thế giới khác.

- Hành lang vẽ đầy graffiti tối tăm, chỉ đủ cho hai ba người đi qua, tiếng nhạc chấn động màng nhĩ như những hạt đang rung chuyển, trong nháy mắt đã bao trùm lấy Tô Thời Tửu.

Tô Thời Tửu thành thạo cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng.

Đi về phía trước, ánh đèn chiếu sáng kỳ quái trên đỉnh đầu quét qua toàn thân Tô Thời Tửu, ánh sáng đủ màu sắc dừng lại trên bờ vai đẹp đẽ, xương quai xanh tinh xảo, và vòng eo thon gọn như thể có thể ôm trọn trong một vòng tay của Tô Thời Tửu, vô tình nhuộm một chút mờ ám, như thể quý công tử lạnh lùng bị kéo xuống khỏi thần đàn, nhuốm màu du͙© vọиɠ trần tục.

Một người phục vụ tiến lại gần, nhìn thấy Tô Thời Tửu thì ánh mắt tối sầm lại, anh ta tiến lên một bước, muốn đưa tay ôm lấy vai Tô Thời Tửu: "Sao cậu đến muộn vậy? Quản lý đợi sốt ruột rồi..."

Tuy nhiên, tay anh ta còn chưa kịp chạm vào Tô Thời Tửu, Tô Thời Tửu đã né tránh.

Người sau giơ tay lên, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay trắng nõn, lạnh nhạt đáp: "Tôi biết rồi."

Nhìn Tô Thời Tửu rời đi, trong mắt người phục vụ tràn đầy sự khó chịu vì bị từ chối, tức giận nói: "Hừ, ra vẻ thanh cao cái gì."

Giọng anh ta không lớn, lập tức bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của quán bar.

Tô Thời Tửu đi qua hành lang, trước mắt là một sàn nhảy rộng lớn, trên cái bục giữa sàn nhảy, trai xinh gái đẹp đang uốn éo vòng eo, điên cuồng giải phóng sức hút của bản thân.

Mà bên dưới, những người trong sàn nhảy gần như không tìm được chỗ trống, đang như phát điên nhảy múa, một tay cầm ly rượu, lắc lư theo điệu nhạc sôi động.

Đây là một không gian tràn ngập tiền tài và cám dỗ.

Tô Thời Tửu cụp hàng mi dài như lông quạ xuống, đi vòng ra phía trước thang máy, đi thẳng lên tầng tám.

Tầng trên là phòng VIP chỉ tiếp đãi khách quý, người thường căn bản không có tư cách lên đây, hành lang treo đầy những bức tranh nổi tiếng yên tĩnh lạ thường, tạo thành sự tương phản rõ rệt với sự điên cuồng ở tầng dưới.

Không xa, trước mặt người quản lý dẫn đầu đang đứng hàng chục nam thanh nữ tú, anh ta vốn đang cau mày dặn dò điều gì đó, quay đầu nhìn thấy Tô Thời Tửu, thì lập tức nghiêm khắc quát lớn: "Tô Thời Tửu! Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!? Cậu mới đến đây làm việc được mấy ngày? Đã ba lần đi trễ rồi!"

Ra khỏi thang máy, Tô Thời Tửu như biến thành một người khác.

Khóe môi cậu nhếch lên vẻ cà lơ phất phơi, cười hì hì đi tới: "Quản lý, anh cũng biết mà, em vừa mới làm xong một công việc khác rồi mới chạy đến đây."

"Làm gì? Hả? Cậu làm gì!? Cậu có làm việc đó chăm chỉ đến mấy, thì một tối có thể kiếm được nhiều tiền như công việc này không? Cái nào nặng cái nào nhẹ cậu có phân biệt được không?"

Người quản lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay lên chỉ vào trán Tô Thời Tửu: "Hôm nay nếu cậu đến muộn mười phút nữa, cậu có biết sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền không!?"

Tô Thời Tửu nghiêng đầu, nghe vậy cũng không tức giận, mà là gật đầu lia lịa, liên tục nói: "Phân biệt được phân biệt được, đây không phải là do nhà em thiếu tiền sao." Cậu giơ ngón tay lên làm động tác thề, "Em đảm bảo, ngày mai sẽ nghỉ việc bên kia, chuyên tâm theo anh, cùng nhau kiếm tiền!"

Ánh mắt người quản lý nhìn khuôn mặt Tô Thời Tửu, hừ lạnh một tiếng.

—— Nếu không phải thanh niên này trông quá xinh đẹp, lại rất biết cách lấy lòng người khác, thì anh ta làm sao có thể dung túng cho loại nhân viên này?

"Được rồi, đừng có giả nghèo giả khổ với tôi, đưa điện thoại cho tôi."

Người quản lý đưa tay ra, đồng thời cảnh cáo mọi người: "Khách quý lần này thân phận tôn quý, trên người các cậu không được mang theo bất kỳ thứ gì khác, tôi sẽ sắp xếp soát người. Sau khi vào phòng VIP thì đừng có rục rịch mấy cái ý đồ xấu xa, càng không được nói năng hàm hồ, nếu không thì ngay cả tôi cũng không bảo vệ được các cậu! Biết chưa?"

Tô Thời Tửu đưa điện thoại qua, nghe vậy trong lòng khẽ động.

Nộp điện thoại cũng được đi, còn phải khám xét người?

Đây là nhân vật lớn cấp bậc nào vậy?

Mà nhân vật lớn như vậy, lại đến cái loại câu lạc bộ không tính là cao cấp lắm này?

Quản lý lại nhìn Tô Thời Tửu, nhịn không được nói: "Đặc biệt là cậu, mới đến chưa được bao lâu, quy tắc còn chưa nắm rõ, lát nữa nhất định phải nhanh nhẹn lên một chút. Nếu thật sự lọt vào mắt xanh của người bên trong, tùy tiện rơi ra từ kẽ tay, cũng đủ cho cậu vinh hoa phú quý rồi, cũng không cần phải làm nhiều công việc như vậy nữa."

Tô Thời Tửu: "Biết rồi biết rồi."

Quản lý lại hỏi: “Hình tượng đã thuộc lòng chưa?"

Tô Thời Tửu: "Thuộc rồi, nam sinh viên đại học ngây thơ, đảm bảo ngoan ngoãn."

"Tốt." Lúc này quản lý mới hài lòng một chút.

Chờ sau khi khám xét người xong, anh ta nhìn đồng hồ: "Đi thôi."