*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh Nhẫn nhịn đau đớn, An Nhược Mạn cũng không bước lên xe chờ, chỉ nỗ lực đứng dậy, bước về hướng Hạ Tử Dục.
Chính vào lúc này, một chiếc xe từ xa chạy đến, từ xa liền nhìn thấy An Nhược Mạn khấp khiễng bước đi, anh lập tức dừng xe lại, đẩy cửa xe trực tiếp chạy đến trước mặt An Nhược Mạn, “Em là sao vậy?”
“Túi xách của em, còn có rương bảo hiểm đã bị người ta cướp đi…” An Nhược Mạn nhìn cố Mạc nói.
“Vậy em như thế nào? Có bị thương hay không?” cố Mạc lo lắng hỏi.
“Em không sao cả, chỉ bị trật chân mà thôi, nhưng…Hạ Tử Dục đã đuổi theo rồi!” nhắc đến chuyện này, An Nhược Mạn cũng không biết tại sao trong lòng có chút chột dạ.
Hạ Tử Dục?
Cố Mạc không nghe lầm chứ?
Ánh mắt nhìn về phía An Nhược Mạn, biểu cảm của cô đã nói cho anh biết anh không hề nghe lầm,
hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ tại sao anh ta lại xuất hiện ở noi này, chỉ lên tiếng: “Lên xe, anh dẫn em đi tìm!” cố Mạc nói.
An Nhược Mạn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, gật đầu, sau đó cùng cố Mạc bước lên xe.
Bọn họ bước lên xe, một đường tìm kiếm, nhưng như thế nào cũng không thấy bất kỳ bóng dáng của người nào.
“Kỳ lạ, người đâu?” An Nhược Mạn tự mình lẩm bẩm.
Nghe thấy câu nói này, cố Mạc không nhịn được nghiêng mắt nhìn cô, quả thật cô không quan tâm đến đồ đạc của mình, chỉ là lo lắng người kia.
“Đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” cố Mạc lên tiếng an ủi.
An Nhược Mạn gật đầu, thử khiến bản thân thoải mái hơn nhưng ánh mắt vẫn trông ngóng bên ngoài, lo lắng tìm kiếm.
“Bên kia có phải không!” An Nhược Mạn đột nhiên hét lên một tiếng, chỉ về phía con hẻm bên
kia.
Mật khẩu là 123 nhé cả nhà
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!