Đến giờ ăn cơm trưa, ba cô gái nhỏ lần lượt là Khương Như, Bích Hà, Sương Ninh Nguyệt đi ra canteen để ăn. Vẫn như những cô gái khác khi tụ tập thì sẽ buôn chuyện không ngớt, ba người họ cũng không ngoại lệ. Mục tiêu nhắm đến của họ bây giờ là cậu bạn cùng lớp với mái tóc đỏ rực đang ngồi ăn ở phía đằng kia, hướng 268* Tây. Một vị trí tuyệt đẹp đắc đạo đủ để ngắm nhìn thật kĩ mà không bị phát hiện, Minh Giang đang ngồi hướng đó ăn một mình dưới ánh nắng nhẹ nhàng trông như lãng tử đứng dưới ánh trăng. Thật tuyệt!.
Bích Hạ lúc này ngắm mê mẩn đến nỗi tí rớt nước miến. Nhưng cậu ấy cũng nhanh chóng sốc lại tinh thần. Nói xấu thủ khoa ớt sừng được hồi rồi 3 cô gái cũng đứng dậy rời đi. Tưởng chừng có thể sống yên bình quãng thời gian học trò này thì đến nay kể từ khi cáo từ lão đại vào nhập học thì hôm nay Sương đã gặp được Ngọc Văn, dù họ học cùng trường.
Trên hành lang chật hẹp cùng với những tiếng xuýt xoa của đám nữ sinh là một chàng trai đang bước đi với vẻ mặt ấm áp. So với thủ khoa khó ưa kia thì khác một trời vực. Chàng trai có thân hình cao, nước da trắng cùng với nụ cười tỏa nắng làm biết bao cô gái mới nhìn đã đổ gục.
A! Anh Ngọc Văn kìa, đẹp trai quá! Đám nữ sinh hò hét.
Anh chờ em với!
Anh nay học có mệt không?
Thật là khổ thay cho những người quá đẹp nên có nhóm fan cuồng rầm rộ như vậy.
‘Đó là ai thế?’ Khương Như hỏi
‘Là đàn anh khóa trên. Khoa nghiên cứu khoa học và công nghệ, tên là Ngọc Văn’.
‘Trông thư sinh thật đấy, nhưng đẹp như vậy thì nhiều người theo đuổi rồi’. Lời Khương Như vừa dứt thì trong đám nữ sinh quả thật có mặt đầy đủ hoa khôi của các lớp đang bâu xung quanh.
‘Đàn anh là sinh viên năm 3, học giỏi mà đẹp trai nên không thiếu người xung quanh nhưng lạ là ít ai được gặp anh ấy thường xuyên, có người đồn gặp được Ngọc Văn thì hẳn nay sẽ là một ngày đầy hạnh phúc’.
Chắc chỉ có Sương mới hiểu tại sao Ngọc Văn lại hay vắng mặt trên trường như vậy. Hai người ho đều là tay sai của lão đại nên thường xuyên phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ ông ta giao cho. Sơ xảy là có thể mất mạng luôn chứ còn người để đi học tiếp sao.
Đám con trai cùng lớp như là vệ sĩ dẹp đám nữ sinh đó về lớp bớt lấy đường đi. May sao lại có thủ khoa khó ở đi ngang qua thì đám nữ sinh lại dồn hết về phía đó để hò hét. Lúc này chắc trong đầu mấy người bạn nam cùng lớp đủ hiểu ai là fan trung thành của người anh em chí cốt rồi.
Nhìn tình hình này thì thời gian sau lớp của Sương sẽ náo nhiệt lắm đây.
Khi nữ sinh kéo đi gần hết thì ánh mắt Ngọc Văn rời sang phía Sương. Hai người nhìn như hiểu ngầm điều gì đó. Ở đâu đó cô nàng Khương Như còn tưởng chừng Ngọc Văn nhìn về phía mình nên đang thẫn thờ đến ngẩn người. Đến lúc Bích Hạ kéo cô đi thì cô mới tỉnh táo lại ít, nhưng dư âm vẻ đẹp trai vừa rồi thì chắc đêm nay Khương Như lại khó ngủ đây.
Đến đêm, đúng như ánh mắt giao hẹn lúc buổi ngày thì tại sân thể dục có bóng lưng cùng tiếng nói chuyện của đôi nam nữ.
‘Em học thấy ổn không?’ tiếng nam nói
‘Ổn’ giọng trả lời không trầm cũng không bổng, nhịp điệu như hối thúc muốn kết thúc nhanh câu chuyện ở đây.
‘Ông chủ muốn chúng ta ám sát tên phản bội hội là Giảo Xương. Hắn ta đang ẩn lấp ở hội Liễn, nó đã bán đứng tổ chức, có khả năng đã tiết lộ thân phận của mình rồi.’
Gió đêm khẽ lay động những tán lá, làm sợi tóc màu bạc trên mặt cô gái nhẹ nhàng bay. Lúc này tưởng chừng sợi tóc ấy như có linh hồn nhảy điệu nhịp nhàng thiếu nữ độ tuổi xuân. Do đêm đến và ở cạnh người của mình nên cô cũng không cần phải đội bộ tóc giả cồng kềnh như mọi lần.
‘Tôi biết rồi’
‘Sao em không nhuộm lại tóc luôn, đội mãi tóc giả thời tiết tháng này không tốt’
‘Không thích’
Cậu thanh niên cuối cùng cũng cạn lời.
‘Tối mai 21h chúng ta sẽ hành động. Giải quyết được tên phản bội đó thì em sẽ sống thêm khoảng thời gian yên bình nữa.’
‘Ừ’. Nói xong cô gái rời đi. Khi cô đi thì đằng sau chàng trai cất tiếng.
‘Nhớ lời lão đại nói, tổ chức cấm em yêu đương.’
Cô gái nghe biết vậy chứ khi cô yêu thật thì ai dám cản tay xạ thủ này.
Nhiệt độ thời gian giờ đã giảm sâu hơn so với ban ngày nên khi bước về kí túc xá, cô gái mặc bộ quần áo thun vải lanh khá mỏng mát nên thấy hơi lạnh. Nổi cả da gà lên, đôi chân dài lúc này có hữu dụng nên chả mấy mà về đến nơi.
‘Mẹ kiếp, gọi ra giờ này về sao mà ngủ được’. Về đến kí túc xá là gần 2h sáng (Nhuận Văn đúng là chọn giờ đẹp, kiểu này là cho Sương mất ngủ luôn rồi:>).
Nằm trên giường mãi mà không ngủ được, khi chợp mắt được là cũng gần sáng. Không sai gì khi Sương bị muộn học ngay tiết thầy Lưu chủ nhiệm của lớp.
Vừa chạy vội vừa chửi thầm Nhuận Văn trong đầu. Nhìn dáng vẻ chạy hớt hải của cô thì ai nghĩ đây là một trong những tướng đắc lực của Vạn Thành hội lừng lẫy. Đầu tóc rối tung chưa kịp chải lại, may là vẫn nhớ đội bộ tóc giả vô không thì công cốc.
Vừa đến lớp thì cô vừa nhìn thầy đang chăm chú giảng vừa nhẹ nhàng ngồi xuống bàn cuối. Vừa thở hổn hển vừa cất tiếng hỏi bạn bàn bên
‘Điểm.. Điểm... Điểm danh...’
‘Có người đã điểm danh cho cậu rồi!’ Cậu ta vừa dứt lời thì Hà Bích quay xuống cười hì hì với Sương.
Đậu xanh rau má~
Ổn định lại chỗ ngồi thì cô nhìn sang thì trời mẹ ơi! Mình ngồi cạnh tên thủ khoa tóc đỏ lúc nào thế này?
Nhìn thì thấy cậu ta đang làm việc riêng trong giờ, mặc kệ lời thầy giảng thì cậu ta đang chăm chú vào chiếc laptop với dày đặc những dòng code. Nhìn thôi cũng đủ đau mắt, nhưng mắt cậu ta đỏ ửng, hằn những tia máu vẻ như đêm qua cậu ta thức trắng.
‘Thức trắng đêm mà vẫn đến đúng giờ được sao’ Sương thầm nói với bản thân.
Những buổi đầu như này thì thầy giáo cũng chỉ dạy những tiết học cơ bản như tích phân, hàm hợp, vi phân nên cũng tương đối dễ hiểu chưa đến giai đoạn áp lực. Sương chọn theo ngành IT này cũng vì lí do chọn bừa nên cô cũng không quan tâm lắm sau này sẽ làm gì khi nghe mấy bạn bàn bên đã bàn về tương lai.
Do khi ở tổ chức cô thấy những người làm bên bảo mật thông tin chỉ cần ngồi một chỗ rồi viết lách gì trên máy tính mà không phải đi lại nhiều như cô nên cô đã chọn ngành này luôn vì nghĩ nó nhàn ( ngây thơ quá má ơi!)
Nhìn sang chỗ thủ khoa Giang thì thấy cậu ta đã gác máy tính sang một bên và nói dóc với Đình Viễn ở gần đó. Ngày hôm nay cứ trôi qua bình bình như vậy đến khi trời tối.
Mọi người ngủ say hết thì cô lặng lẽ dậy thay đồ để làm nhiệm vụ. Ngay trên đỉnh tòa nhà đối diện hội Liễn, có một cô gái với mái tóc bạc thả bồng bềnh với tâm thế không màng sự đời. Nay cô mặc chiếc áo croptop cùng với chiếc quần hơi loe nhẹ ở dưới ống làm lộ rõ những vẻ đẹp có trên người cô.
Cô gái với khẩu súng bắn tỉa AWM đến từ Anh đã nằm sẵn trên tay cô. Đến khi có tín hiệu hành động, cô gái nhẹ nhàng bình thản cầm khẩu súng ngắm thẳng vào trên phản bội cách đó 700m. Động tác ngắm bắn dứt khoát, lúc cô bóp cò là viện đan không mắt đã xuyên thẳng đầu tên Giảo Xương. Chưa kịp để mọi người xung quanh nhốn nháo, Sương đã bồi cho thêm viên đạn vào tên phản bội trúng tâm đen đảm bảo rằng Hoa Đà có tái thế cũng không cứu hắn nổi.
Động tác nhuần nhuyễn như không phải lần 1 lần 2 cô thực hiện. Sau khi tiễn tên kia chầu trời thì cô nhanh chóng rời khỏi hiên trường.
Nhìn cách hành xự thì mấy tên lão làng của hội Liễn cũng đủ hiểu là ai đã hành thích tên Giảo Kim. Một trong những tên đó đã lên tiếng
‘Nhìn khả năng bắn súng như vậy thì chỉ có trong hội Vạn Thành. Chính là đứa con gái đó. Tay súng bạc của Liên Hoa Lầu.’