Liên Hoa Bảo Giám

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật chính là Đỗ Trần – một tên trộm có kỹ thuật cực cao. Không may cho hắn trộm ai không trộm lại trộm nhầm sư phụ của Tôn Ngộ Không. Cuối cùng bị lão bắt chuyển thế tu hành (hơi giống Đường Tăng …
Xem Thêm

Chương 55: Đứa Nhỏ Và Tên Điên (hạ)
Đỗ Trần thật sự không thể giải thích cái cách tư duy của tên điên này.

Bộ dạng say sóng rất giống ư? Cái này mà cũng nói được à? Mười người say sóng thì cũng có chín tên có bộ dáng nôn mửa như vậy. Cho dù Ariza có say sóng thảm hại đến đâu đi chăng nữa thì cái bộ dạng của hắn bây giờ cũng đâu có khác với những người say sóng khác.

Chẳng lẽ tất cả những ai say sóng đều là bằng hữu của tên điên này?

Nghĩ vậy trong lòng Đỗ Trần lại tự nhủ, tên trước mắt là một người có thực lực cường đại nhưng trí óc có chút vấn đề, gọi hắn là tên điên cũng không quá khoa trương.

Bất quá, hiện tại cũng không thể đắc tội với hắn, Đỗ Trần hòa nhã mỉm cười nói:

"Có thể nói cho ta biết, ta cần dùng món đồ chơi gì mới có thể đổi lấy người hầu của mình không?"

"Ah, cái này không vội, ngươi trước hết cứ nói cho ta biết ngươi kiếm được tên này ở đâu đã?" - Tên điên nhìn sang phía Đỗ Trần nhếch miệng cười.

Ariza bất quá chỉ là một đứa trẻ ngốc được lão Fuye mua về từ chợ nô ɭệ. Nghe nói lúc mua đứa nhỏ này mới chỉ năm tuổi, trí não còn chưa phát triển hết, nhưng bởi vì khí lực rất lớn nên tại chợ nô ɭệ thường phải làm những công việc nặng nhọc. Lão Fuye thấy hắn cũng đáng thương nên đã dùng một khoản tiền mạt rệp để mua hắn về làm bạn với Francis.

Đỗ Trần lần lượt nói hết chi tiết về lai lịch của Ariza. Cái này cũng không có gì phải dấu diếm cả, hơn nữa trong thành St. John cũng có rất nhiều người biết chuyện này.

Không tưởng được, tên điên sau khi nghe xong lại cười rộ lên. Xem cái kiểu cười của hắn rất khoái chí đến nỗi gập cả bụng lại, làm cho đầu óc Đỗ Trần hơi khó hiểu.

"Ha ha, chết mất, quá hài hước, đây đúng là chuyện cười hay nhất trong năm mà ta được nghe!"

Nhìn hắn lúc này mới thật sự là một tên điên.

Cười khá lâu tên điên rốt cục cũng ngừng lại, hắn ngồi ở khổn bảng gần chỗ cây Mộc Thung mà Ariza đang nằm, vừa uống rượu vừa nói:

"Nếu bằng hữu của ta biết ngươi bắt tên này làm nô ɭệ, hắn nhất định sẽ bẻ cổ ngươi!"

Hắn trong khi nói chuyện lộ ra thái độ hung hăng, hơn nữa, từ đôi mắt hắn bắn ra một tia quang mang qua lỗ hổng giữa mái tóc. Thấy vậy Đỗ Trần trong lòng hơi sợ, cũng nhìn xuống sờ sờ vào cổ mình.

"Đấu thần tôn quý…"

"Câm miệng, ta không phải là đấu thần chó má gì đó, ta tên gọi là Roland!"

"Ồ, vậy thì Roland tiên sinh tôn quý, ta đang nghĩ là liệu ngài có hiểu lầm ta không?"

Đỗ Trần cũng không thể tin rằng Roland là một tên thần kinh, trí tuệ đối với cao thủ mà nói hết sức quan trọng, một tên điên thật sự thì không thể tu luyện cao cấp đấu khí được, vì vậy hắn nhẫn nại giải thích:

"Ngài xem, người hầu của ta say sóng thế này, hơn nữa bằng hữu của ngài cũng có bệnh say sóng như vậy, cái này chắc không thể nói người hầu của ta và bằng hữu của ngài có quan hệ đúng không?"

"Ngươi nói có lý!" - Roland tu một hớp rượu rồi nói tiếp - "Bất quá ngươi không hiểu, bọn họ đều cùng trong tộc nên say sóng đều có đặc thù riêng. Đây, ngươi xem tay của hắn xem."

Theo sự chỉ điểm của Roland, Đỗ Trần nhìn thoáng qua cổ tay Ariza, đứa nhỏ vốn cũng rất cường tráng nên trên cổ tay gân guốc nổi lên. Hiện tại, trên cánh tay tráng kiện của hắn có lấm chấm một vài ký hiệu màu vàng, ký hiệu này bị ẩn trong nước da ngăm đen của Ariza, nếu không cẩn thận sẽ rất khó phát hiện được.

Chẳng lẽ đây là đặc thù của chủng tộc Ariza?

Vậy Ariza là từ cái tộc nào nhỉ? Cứ theo tên buôn bán nô ɭệ nói thì đứa nhỏ này bị bắt từ thú nhân doanh địa, có một bộ phận huyết thống là thú nhân, nhưng mà thuộc tộc nào của thú nhân thì không ai biết cả.

"Roland tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết Ariza là chủng tộc nào không?"

Roland tà nhãn miết thị Đỗ Trần.

"Ngươi dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết? Tiểu tử không phải nói nhiều, bây giờ ta hoài nghi người hầu của ngươi có quan hệ với bằng hữu của ta, ta phải tra ra rõ ràng, từ giờ trở đi hắn thuộc về ta!"

Con mẹ nó, rốt cuộc đúng là không có đạo lý mà. Đỗ Trần nói:

"Vị bằng hữu kia của ngài là ai? Nếu hắn thật sự là thân nhân của Ariza, ta nghĩ…"

"Ngươi tưởng ngươi là cái gì hả?" - Roland cắt lời Đỗ Trần nói - "Ta dựa vào cái gì để nói cho ngươi bằng hữu của ta là ai?"

Roland vẫn như trước không nói lí lẽ, nhưng Đỗ Trần khá bình tĩnh. Từ lúc vừa rồi nói chuyện với nhau đến lúc này tư duy của hắn rõ ràng khá linh hoạt, mặc dù nhìn qua thì có điên điên khùng khùng nhưng tuyệt đối không phải là một tên điên.

Nếu lời Roland nói là thật, vậy là hắn nhất định đã phát hiện ra hậu duệ của bằng hữu nên không đành lòng nhìn Ariza làm nô ɭệ, muốn chiếu cố hắn.

Đây là chuyện tốt, Ariza có quan hệ với một vị "Thủy Tinh Cấp" đấu thần, chính mình cũng có không ít chỗ tốt a.

Sao lại phải ngăn cản nhỉ?

Đỗ Trần nở nụ cười.

"Roland tiên sinh, ta hiểu được ý của ngài, hắn đương nhiên có thể ở lại bên ngài. Bất quá ngài có nên hỏi qua ý kiến của bản thân hắn không?"

"Uhm, những lời của ngươi cũng dễ nghe đó!" - Roland trong lòng rất vừa lòng, tiểu tử kia có thể lấy ý kiến của một nô ɭệ, có thể thấy hắn không có ngược đãi đứa nhỏ này.

Lúc này người Ariza hơi run run, sau nửa ngày hôn mê Ariza cũng đã tỉnh lại.

"Thiếu gia, sao lại trói ta vậy?"

Ariza tiện tay cởi hết dây trói sau đó hắn hốt hoảng đi tới bên Đỗ Trần, xoa xoa cái đầu, nói:

"Người này là ai vậy?"

Roland giành nói:

"Tiểu tử, ngươi có nhớ người thân của mình không?"

"Ngươi ngốc thật! Hắc hắc, thân nhân của ta đang đứng ngay tại đây này." - Hắn vỗ vỗ lên vai Đỗ Trần.

Roland mắt trợn tròn, cả giận nói:

"Ta đang hỏi ngươi có nhớ được thân nhân nào đó cùng chủng tộc hay không?"

"Chủng tộc? Chủng tộc của ta a?" - Ariza mờ mịt lắc lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của hắn, Roland nhảy dựng lên, hung hăng gõ một cái một cái vào đầu hắn cả giận nói:

"Xú tiểu tử, ngươi nhớ kỹ đi, tính cả ngươi vào thì tộc các ngươi chỉ còn lại có hai người thôi! Ngươi cái gì cũng có thể quên nhưng không thể quên chủng tộc của chính mình được."

Đỗ Trần âm thầm gật đầu, nguyên lai ngoại trừ Ariza thì trong tộc bọn họ chỉ còn lại có một người cuối cùng, khó trách Roland lại dốc sức vì Ariza, hóa ra là vì quan hệ với bằng hữu ngày xưa.

"Ariza, vị tiên sinh này muốn ngươi ở bên cạnh hắn một thời gian, ngươi có muốn không?" - Đỗ Trần cười nói.

"Không! Ta đi theo thiếu gia." - Ariza kiên định cự tuyệt.

Roland nghe vậy lại nhảy dựng lên, hung hăng gõ vào cái đầu bóng lưỡng của Ariza.

"Xú tiểu tử, bao nhiêu người mong được ở gần ta đều bị ta một cước đá bay ra biển, thế mà ngươi lại không vui à? Nếu không phải ta thiếu thằng cha ngươi một món ân tình thì hôm nay đã không quản đến ngươi, mặc kệ ngươi cả đời chỉ là nô ɭệ thôi!"

"Ariza không rời thiếu gia đâu!" - Ariza ôm chặt tay Đỗ Trần.

"Cứ từ từ, cứ từ từ!" - Đỗ Trần xem Ariza sau đó nhìn Roland, thầm nghĩ, đứa nhỏ này có lợi như vậy mà không muốn à?

"Ariza, ngươi không phải vẫn muốn học tập đấu khí ha? Vị tiên sinh này có thể dạy ngươi đó!" - Đỗ Trần khuyến dụ.

"Ta là nô tài, không thể học đấu khí đâu!" - Hắn tiếp tục cự tuyệt.

Liên Hoa Bảo Giám

Thêm Bình Luận