- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liễm Trần Đoạt Ái
- Chương 21
Liễm Trần Đoạt Ái
Chương 21
“Sao chứ, bổn nương nương muốn nhìn Hoàng Thượng một chút, cũng phải để nô tài các ngươi cho phép sao?” Một trận huyên náo bên ngoài điện, nhìn Liễm Trần đang say sưa ngủ trưa, Ly nhíu mày: Là nương nương nào lại to gan như vậy? Diệm vương gia không phải đã cảnh cáo nương nương trong cung không được đến thăm hỏi hoàng đế sao?
Nhẹ nhàng bước thong thả ra ngoài, chỉ thấy nội thị đổ mồ hôi khuyên can Ngọc phi và Trần phi, “Nhị vị nương nương, không phải nô tài không cho các nương nương gặp Hoàng Thượng, là Diệm vương gia đã phân phó, các nương nương không được đến quấy rầy Hoàng Thượng tịnh dưỡng. Nếu nô tài cho phép nhị vị nương nương vào, vậy Diệm vương gia sẽ đoạt mạng của nô tài! Nhị vị nương nương, các người tạm tha cho nô tài đi, van cầu các người!” Nội thị nói xong liền dập đầu lia lịa, thầm nghĩ: Nhị vị tổ tông, các người đi nhanh cho, nếu để Diệm vương gia thấy, chúng ta đều sẽ bị lột da!
Ngọc phi và Trần phi đang phát hỏa, nhìn thấy từ trong điện có một người bước ra, nguyên lai là cận vệ Ly của Hoàng Thượng, Ly có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, hai nữ nhân này nhìn thật chán ghét quá! Tiểu bất điểm nhi của ta đang ngủ ngon giấc, nếu đánh thức hắn dậy thì sao đây?
Rảo bước đến trước mặt nhị phi, hơi cúi đầu, xem như thi lễ. Khi Liễm Trần vẫn còn là vương gia, từ lần đầu lấy vương phi về, cũng chính là Hoàng Hậu vừa chết đi, đã ra lệnh hắn không cần hành lễ thê thϊếp của mình, vì Ly chính là thị vệ của riêng mình thôi!
Nhị phi tuy rằng biết cận vệ của Hoàng Thượng không cần hành lễ với mình, nhưng trong lòng vẫn rất không thích, hơn nữa trong cung đồn đãi, nói rằng Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái cận vệ này, khiến nhị phi càng thêm ghen ghét.
“A, ra là Ly thị vệ!” Ngọc phi ngạc nhiên nói: “Ly thị vệ là thân cận thị vệ của Hoàng Thượng, tỷ muội bọn ta sao dám nhận lễ của ngươi a?” Ngọc phi cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân cận”.
Ly hiểu được ý tứ của nàng, mặt thoáng đỏ ửng, lạnh lùng nói: “Nhị vị nương nương nếu không có việc gì, mời quay về cho, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi!”
Trần phi tặc lưỡi nói: “Như thế nào? Ngọc phi, bây giờ chúng ta muốn đến thăm phu quân của mình cũng phải để bọn nô tài quản ư?”
“Phải đấy, chúng ta chính là phi tử của Hoàng Thượng, cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt nào đó! Sao lại không thể gặp Hoàng Thượng a?” Ngọc phi khinh khinh liếc qua Ly, trong mắt đầy vẻ khinh thường!
Ly nắm chặt hai tay, trong lòng vừa giận vừa thẹn: các nàng đều là thê tử của Trần, ta, ta là cái gì chứ? Ta đúng là kẻ vô danh tiểu tốt mà! Lòng Ly thương tâm, tức giận, nhưng cũng không thể nói được gì, chỉ biết ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ.
“Nhị vị nương nương, các người nói ai là kẻ vô danh tiểu tốt vậy a?” Một thanh âm vang lên câu hỏi, chỉ thấy Hiên Viên Lưu lạnh lùng đi đến, ôm lấy eo Ly, nói: “Ly, đừng giận, mặc kệ các nàng!”
Nói xong quay đầu nhìn nhị phi nói: “Nhị vị nương nương, Ly là thị vệ phụ hoàng tín nhiệm nhất, sủng ái nhất, cũng là người hai vị thúc thúc của ta tín nhiệm nhất, các người nói chuyện phải cẩn thận, đừng để học từ miệng mà ra a!”
Nhị phi thấy Đại Hoàng Tử này tuy còn nhỏ đã uy nghiêm cảnh cáo mình, lòng nhất thời thầm hối hận, nếu Ly muốn trả thù, đem kể lại việc mình chế nhạo hắn cho Hoàng Thượng và Diệm vương gia khủng bố kia biết, e rằng thật sự đúng như tiểu hài tử này nói, họa từ miệng mà ra!
Hai người nhìn nhau, tươi cười nói: “Ly thị vệ, ngươi đừng giận chúng ta, chúng ta không phải nói ngươi đâu!”
“Phải không? Vậy người nhị vị nương nương nói là ai? Chẳng lẽ là nói bổn Hoàng Tử?” Hiên Viên Lưu đắc ý, tiếp tục truy vấn không tha.
“Đại điện hạ! Chúng ta làm sao dám nói ngài chứ?” Nhị phi hoảng sợ, nói Hoàng Tử là vô danh tiểu tốt, vậy chẳng phải ô nhục Hoàng Thượng sao? Việc này là khi quân phạm thượng tội lớn a! Thằng nhỏ này thật vô cùng đáng ghét mà! Hai người trong lòng thầm chửi rủa Lưu nhi, trên mặt lại vội vã cười cười, nói: “Đại điện hạ, chúng ta nói chính là hắn.”, nói xong chỉ tay vào tên nội thị đang quỳ gối một bên, mắng: “Tên vô danh tiểu tốt này, còn chưa cút đi chỗ khác, nhìn ngươi thật khiến người ta chán ghét mà!”
Ly nghe hai nàng mắng chửi, càng cảm thấy thật là chỉ con chó mà mắng con mèo, tức đến run người, nhưng không thể phát ra ngoài, chỉ quay đầu đi vào trong điện, chẳng phản ứng lại các nàng!
Hiên Viên Lưu đã tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ nắm thật chặt, hận không thể tiến lên cho hai tiện nhân này mỗi người một cái tát.
Nhìn thấy Ly tức giận đi vào điện, nhị phi ngoài mặt ra vẻ tươi cười nói: “Chúng ta thật không có nói Ly thị vệ nha!”, trong lòng lại thầm đắc ý, tiện nhân không biết xấu hổ này cũng còn chút thể diện, cũng biết mình là thứ đê tiện vô danh tiểu tốt!
“Các người!” Hiên Viên Lưu tức giận đến nói không ra lời, lòng lo lắng Ly chịu ủy khuất, muốn chạy vào xem Ly thế nào, nhưng cỗ ác khí vẫn chưa tan đi, lòng vẫn không thoải mái. Vừa trông thấy Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đang từ bên ngoài đi đến, Hiên Viên Lưu lay động đôi mắt tinh quái, nhỏ giọng hỏi han: “Nhị vị nương nương, các người không phải là không quen nhìn phụ hoàng sủng ái Ly thị vệ chứ?”
“Không có, chúng ta làm sao dám quản chuyện của Hoàng Thượng?” Nhị phi giả mù sa mưa nói.
“Ai, kỳ thật ta cũng không thích phụ hoàng sủng ái một nam tử! Như vậy để người ngoài biết được, thật mất thể diện hoàng gia chúng ta!” Nói xong còn cau mày lắc đầu.
Nhị phi thấy Đại hoàng tử như vậy, liền hùa theo nói: “Phải đấy, nam tử lại thân cận với nam tử, thật là đồi phong bại tục! Đại hoàng tử, ngươi phải khuyên nhủ phụ hoàng của ngươi đó!”
“Ân!” Hiên Viên Lưu gật gật đầu, thấy Liễm Diệm đã đến gần, lại nói: “Bất quá, hiện tại nam tử thân mật với nhau đã phổ biến lắm rồi, trong kinh thành các tiểu quan (1) cũng được nuôi dưỡng khá nhiều a, giống như tiểu thúc của ta, không phải cũng hạnh phúc bên cạnh nam tử khác sao? Ta nếu đi khuyên phụ hoàng, phụ hoàng không chừng sẽ mắng ta!” Nói xong, làm ra vẻ sầu khổ nói: “Chính là, không khuyên nhủ, phụ hoàng cứ như vậy, lại tổn hại thể diện của hoàng gia ta, ai!”
Ngọc phi nghĩ đến cậu là tiểu hài tử không hiểu chuyện, thầm nghĩ: Đã nhiều ngày nay triều thần dâng tấu về việc tái lập thái tử, bây giờ để Đại hoàng tử trước mặt Hoàng Thượng nói năng không thuận tai ngài, như vậy hoàng đế sẽ chán ghét cậu, việc tranh đoạt thái tử vị lại bớt được một người.
Ngọc phi nắm tay Hiên Viên Lưu nói: “Đại điện hạ, ngươi ngàn vạn lần phải khuyên Hoàng Thượng a, việc bên ngoài nuôi dưỡng tiểu quan là của bọn hạ lưu, hoàng gia chúng ta không thể có việc đó được, còn về phần tiểu thúc của ngươi, hắn lưu lạc dân gian mười mấy năm, đã bị pha tạp nhiều rồi, nên mới dính thói hư tật xấu.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu thúc kia của ngươi mười mấy năm không gặp, đột nhiên từ đâu xuất hiện, còn không biết có đúng là huyết mạch hoàng gia chúng ta không mà!” Trần phi bên cạnh chua ngoa nói.
“Phải đấy, phải đấy!” Ngọc phi đồng ý nói.
Thoáng nhìn thấy Liễm Diễm phía sau nhị phi mắt nổi tơ đỏ, Hiên Viên Lưu chỉ cảm thấy nhịn cười muốn lệch cả hàm: Tiện nhân, cho các ngươi đắc ý, như thế này xem ra các ngươi sẽ chết không toàn thây, ai bảo các ngươi tổn thương Ly của ta.
“Nhị vị nương nương, ta nhất định sẽ khuyên phụ hoàng, ta đi vào thăm phụ hoàng đây!” Hiên Viên Lưu tươi cười xoay người đi vào điện, thầm nghĩ: Ta sẽ khuyên phụ hoàng, hừ, ta khuyên phụ hoàng xử tội các ngươi thì có! Hắc hắc! Chỉ sợ các ngươi chưa được phụ hoàng trị tội, đã bị tiểu thúc chỉnh đến chết rồi!
Trong điện, Ly đứng bên cửa sổ, trong lòng cực kỳ buồn bực, trong mắt người khác mình là một kẻ như thế sao, tuy ngoài mặt chẳng quan tâm, thật ra trong lòng vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, nghĩ lại đường đường là nam nhi, lại bị người khác xem là nam tử thấp hèn dùng thân thể đổi lấy sủng hạnh! Nắm chặt tay, nhìn bên ngoài cửa sổ, tâm tình buồn bực cực kỳ.
“Ly, ngươi đừng tức giận!” Hiên Viên Lưu đi đến trước mặt hắn, ôm lấy eo hắn.
“Lưu nhi, hôm nay lại đến thăm phụ hoàng hả?” Ly ôn nhu vỗ về đầu cậu bé.
Hiên Viên Lưu gật đầu, thầm nghĩ: Người ta kỳ thật là tới thăm ngươi cơ! Đâu phải thăm phụ hoàng! Lưu nhi giang hai tay nũng nịu nói: “Ly, ôm một cái!”
Ly ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, ôn nhu nói: “Lưu nhi, lớn vậy rồi còn làm nũng! Có xấu hổ không chứ?”
Hiên Viên Lưu vui vẻ ôm chặt cổ Ly, in miệng mình lên má hắn. Chưa kịp vui mừng vì thành công…
“Lưu nhi!” Một tiếng hổn hển rống giận, chỉ thấy Liễm Trần bên long sàng nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, một phen kéo Ly ra khỏi Hiên Viên Lưu, ôm lấy Ly hung hăng liếʍ lộng vùng mặt bị Hiên Viên Lưu in dấu lên, thẳng đến khi nơi ấy đỏ ửng một mảnh mới dời xuống bờ môi hé mở thoảng mùi hương, không ngừng mυ"ŧ vào liếʍ lộng, Ly bị hắn hôn đến nghẹt thở, toàn thân mềm nhũn trong lòng Liễm Trần, hai tay không ngừng đẩy đẩy l*иg ngực hắn để hắn buông mình ra.
Sau một lúc lâu, Liễm Trần thấy Ly như không còn thở được nữa, mới chấm dứt màn hôn cuồng nhiệt, Ly vỗ vỗ ngực mình, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Hiên Viên Lưu đứng một bên cực kỳ đau lòng, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vỗ ngực Ly: “Ly, ngươi đỡ chưa?” Nói xong quay đầu nhìn Liễm Trần đang đắc ý cười cười, nói: “Phụ hoàng, người muốn hại chết Ly sao? Hôn lâu như vậy, Ly hết thở nổi rồi!” Thầm nghĩ: Phụ hoàng thực thô bạo mà! Nếu là ta, chắc chắn sẽ ôn nhu với Ly hơn!
Liễm Trần một phen ôm chầm Ly, đẩy Hiên Viên Lưu sang một bên, ôn nhu vỗ vỗ ngực Ly, dẩu môi nói: “Ly, vừa hồi ta thấy Lưu nhi hôn ngươi, nhất thời ganh tị, nhịn không được, ngươi đừng giận ta nha!”
Ly liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Thiếu chút nữa bị chết ngạt vì ngươi, đã lớn như vậy rồi, còn đi ganh tị với một đứa con nít, thật là!
“Ly,” Liễm Trần vỗ nhẹ ngực hắn, lén lút thò tay vào bên trong áo Ly, chỉ còn cách lớp vải nội y mỏng, xoa xoa hai anh quả nho nhỏ, “Không nên tức giận mà!”
Chát! Ly vỗ mạnh vào cái tay không an phận của Liễm Trần, sẳng giọng nói nhỏ: “Lưu nhi đang ở đây. Ngươi, ngươi còn như vậy, ta không thèm để ý ngươi nữa!”
Liễm Trần sợ tới mức vội vàng chỉnh trang tư thế. Ly trộm che miệng cười khẽ, bé con này, càng ngày càng nghe lời!
“Phụ hoàng! Vừa rồi có nhị vị phi tử của người mắng Ly rất khó nghe a!” Hiên Viên Lưu giống như không muốn thuật lại lời bọn họ.
Ly nhìn cậu một cái, ý bảo đừng nói nữa.
“Cái gì?” Liễm Trần liền giận dữ, “Là hai kẻ nào? Mắng cái gì?”
“Quên đi, Trần, không cần truy cứu lại!” Ly khuyên nhủ: “Đừng tức giận kẻo lại tổn thương cơ thể!”
“Phụ hoàng, chính là Ngọc phi và Trần phi, hai nàng nói Ly là kẻ vô danh tiểu tốt thấp hèn này nọ!” Liễm Trần tức giận đến mức vỗ mạnh xuống cái bàn bên cạnh.
“Người đâu, đem hai ả tiện nhân đó vào lãnh cung! Chờ trẫm khỏe hẳn sẽ trừng trị các nàng!”
“Đại ca, không cần!” Liễm Diệm cười khẽ kéo Ứng Nhược Thiên đi đến: “Hai tiện nhân kia đã chết rồi!”
Ly cả kinh: Cái gì? Nhị phi vừa nãy còn vui vẻ mà, sao chưa đầy một canh giờ đã chết?
“Đã chết?” Liễm Trần hỏi.
“Đại ca, hai tiện nhân đó rất đáng giận, dám ô nhục mẫu hậu chúng ta, còn nói bổn vương là dã chủng (2)!” Liễm Diệm nổi giận đùng đùng, kỳ thật hắn tức giận nhất chính là dám mắng Thiên ca ca của hắn!
“Cái gì? Hai ả tiện tì này!” Liễm Trần tức giận đến mắt tóe lửa. Còn dám ô nhục mẫu hậu? “Diệm nhi, đệ xử trí hai ả tiện tì này như thế nào? Nếu chỉ xử tử đơn giản thì thật tiện chọ bọn chúng quá!” Nói xong mắt tràn đầy tia ác khí.
“Đại ca, đệ rút lưỡi các nàng, vốn chỉ muốn trừng trị cái miệng thối của các nàng, nhưng hai tiện nhân ấy bị rút lưỡi đến chết luôn rồi!” Liễm Diệm nói chuyện như tán gẫu bình thường, thoải mái kể lại.
Ngoại trừ Liễm Trần cùng Hiên Viên Lưu cảm thấy trút được giận, Ly và Ứng Nhược Thiên nghe xong đều sợ hãi, Ứng Nhược Thiên nhớ lại thảm cảnh vừa rồi, lòng lại thấy tội cho các nàng.
“Tốt!” Liễm Trần mỉm cười: “Diệm nhi, đệ làm tốt lắm, hai ả tiện tì này dám ô nhục mẫu hậu, ô nhục đệ và Ly của trẫm nữa, là tử tội đáng bị thiên đao vạn quả, hiện giờ chết nhẹ nhàng như vậy cũng coi như là tạo hóa của các nàng rồi!”
Ly và Ứng Nhược Thiên nhìn nhau, thầm nghĩ: Chết kiểu này mà còn gọi là nhẹ nhàng? Là tạo hóa của các nàng? Người của Hoàng gia thật quá lãnh huyết vô tình mà!
“Người đâu! Truyền chỉ của trẫm!” Liễm Trần gọi nội thị tới, “Tất cả cung nữ phi tần, không được trẫm sủng hạnh qua đều cùng nhau về nhà hết đi, được trẫm sủng hạnh qua, muốn ra khỏi cung thì ra, muốn lưu lại thì cứ lưu an hưởng yên vui trong cung, từ nay về sau trẫm sẽ không lập phi lập hậu nữa!
Ly sợ hãi ngây cả người! Không tin được lỗ tai mình, Ứng Nhược Thiên cũng không tin, hoàng đế này lại chỉ vì một thị vệ mà giải phóng tất cả phi tần trong hậu cung? Xem ra hắn thật tình rất yêu Ly! Cảm thấy vui sướиɠ giùm Ly.
Liễm Trần xoay người, nâng mặt Ly lên, đau lòng nói: “Ly, đều tại ta, để ngươi bị khinh bỉ! Cuộc đời này ta sẽ không lập thêm một phi tần nào nữa! Cuộc đời này chỉ cần một người, ngươi chính là hoàng hậu của ta, phi tần của ta.”
Mắt Ly ngập lệ, giọng run run nói: “Trần, ngươi, ngươi… không cần đối với ta tốt như thế! Thật đấy! Ngươi làm như vậy, bọn triều thần sẽ phải chê cười!”
“Không! Ly, ta vẫn còn cảm thấy chưa đối xử tốt với ngươi! Ta vẫn còn trách nhiệm đầy mình, không thể cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, ta đây với thân phận đế vương vẫn còn cách ngươi một bức tường!” Liễm Trần không ngừng vuốt ve hai gò má Ly.
“Không, Trần, đã tốt lắm rồi, ta không cần lưu lạc thiên nhai gì cả, chỉ cần có ngươi bên cạnh, nơi nào cũng được! Thật đấy!” Ly cảm động lệ tràn ra khóe mắt, nguyên lai khi hắn ngủ mình đã nói ra nguyện vọng, hắn cũng nghe thấy! Hắn đều ghi tạc trong lòng! Sao ngươi lại đối tốt với ta quá vậy?
Hai người ôm nhau, Ly gục đầu lên vai Liễm Trần hạnh phúc đến khóc nức nở, Liễm Diệm cũng cảm động, chui rút vào lòng Ứng Nhược Thiên khóc thút thít, ô~~~ thật cảm động a! Ứng Nhược Thiên nhìn thấy ánh mắt khinh khỉnh của Hiên Viên Lưu, không khỏi bật cười, ôn nhu vỗ vỗ Liễm Diễm nói: “Tiểu Hỏa Diễm nhi, đừng khóc, chúng ta đi đi!”
“Thiên ca ca, huynh có yêu ta không?” Liễm Diệm đẫm lệ hai mắt, mông lung hỏi.
Ứng Nhược Thiên cho hắn cái nhìn xem thường, nói: “Ngươi đã biết còn hỏi nữa?”
“Không được! Thiên ca ca, huynh có yêu ta không?” Liễm Diệm kiên quyết, tỏ vẻ như nếu ngươi không nói ta sẽ khóc cho ngươi xem!
Ứng Nhược Thiên đầu hàng, nâng mặt hắn lên, gằn từng tiếng: “Ta-yêu-ngươi! Ta yêu ngươi đến chết đi được! Ngươi là Tiểu Hỏa Diệm nhi ta yêu nhất!”
“Thiên ca ca!” Liễm Diệm vui vẻ nhào vào ngực y cọ cọ, sau một lúc lâu mới thỏa mãn, nói: “Tốt lắm, chúng ta đi đi!”
Không nhìn lại ba kẻ kia đang muốn nôn mửa, Liễm Diệm kéo tay Thiên ca ca của hắn, vui vẻ rời đi.
Liễm Trần nhìn sang Ly, Ly nhìn sang Hiên Viên Lưu, ba người đồng thời lắc lắc đầu nói: “Thật buồn nôn chết được!”
———
Chú thích:
(1) tiểu quan: như kỹ nữ, nhưng là nam nhân (Thanh Phong cũng là một tiểu quan)
(2) dã chủng: có dòng máu hoang dã
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liễm Trần Đoạt Ái
- Chương 21