Ly si ngốc nhìn người trên long
sàng mê man, đột nhiên một trận ồn ào nổi lên, xoay người liền nhìn thấy Liễm
Diệm khẩn trương ôm một tiểu hài tử chạy về phía giường trong điện, Ly căng thẳng,
vội vàng chạy đến, nhìn thấy trên giường là Thái Tử Hiên Viên Quang, miệng cậu
bé không ngừng tràn ra máu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, hiển nhiên là trúng
kịch độc, là ai? Là ai to gan như vậy?
Liễm Diệm vẻ mặt ngưng trọng chẩn
trị cho Thái Tử, Ly cũng không dám hỏi nhiều, chỉ chăm chú nhìn mọi việc, trong
lòng thầm cầu nguyện cho Thái Tử. Đột nhiên sắc mặt Liễm Diệm xám xịt, hắn gầm
nhẹ một tiếng: “Không!”
Ly kinh hãi, Thái Tử đã không
còn hơi thở! Liễm Diệm buồn bả nhìn hài tử nằm trên giường, thống khổ đưa tay
vuốt lên mặt cậu bé, một giọt lệ từ mắt rơi xuống. Ứng Nhược Thiên thấy thế lập
tức đến gần, Liễm Diệm vừa nhìn thấy y liền bổ nhào vào lòng y, thống khổ kêu
khóc: “Thiên ca ca, Quang nhi đã chết, đều tại ta! Ta vô dụng!”
Ứng Nhược Thiên đau lòng ôm lấy
hắn an ủi: “Tiểu Hỏa Diệm nhi, không trách ngươi, Quang nhi là bị mẫu hậu của
nó hại chết, không trách ngươi!”
“Không, là tại ta, ta không thể
cứu sống hắn!” Liễm Diệm nằm trong lòng Ứng Nhược Thiên, không ngừng vỗ thùm thụp
vào ngực mình.
Ứng Nhược Thiên đau lòng nắm chặt
tay hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, Tiểu Hỏa Diệm nhi, ngươi cứ như vậy ta sẽ đau lắm!”
Nâng khuôn mặt ngập lệ kia lên, nói: “Quang nhi trên ngực bị trúng một đao, lại
trúng phải kịch động Huyết Phong Hầu, có là thần tiên cũng không cứu được, việc
này không thể trách ngươi! Diệm, đừng tự trách mình nữa!”
Ly cũng cực kỳ bi ai, mắt nhòe
lệ đứng chôn chân nhìn Liễm Âm: “Vương Gia, chuyện này rốt cục là sao? Thái Tử
ngài…”
“Là Hoàng Hậu!” Liễm Âm vỗ về
gương mặt nhỏ nhắn của hoàng chất (1), bi thống nói: “Là Hoàng Hậu gϊếŧ Thái Tử!
Là nàng đã hạ cổ độc với đại ca!”
“Nàng?” Ly chỉ cảm thấy vừa phẫn
nộ vừa bi thương đến cực điểm, nữ nhân này sao có thể hại Trần, hại con của
mình? “Nàng đâu?”
“Đã tự vẫn!” Liễm Âm bi phẫn
nói: “Tiện nhân kia chết vẫn không đáng, lại còn mang theo cả đứa cháu đáng
thương của ta! Quang nhi a, Quang nhi đáng thương của ta!” Nói xong, lệ không
ngừng rơi.
Ly cảm thấy khó chịu cực kỳ,
lau lệ nói: “Vương gia, ngươi nhỏ giọng chút, nếu để Trần biết Quang nhi đã mất,
sợ là chịu đựng không nổi!”
Liễm Âm vội nén tiếng khóc, nhỏ
giọng nghẹn ngào nói: “Ly, chuyện này tạm thời đừng để đại ca biết, chờ huynh ấy
khỏe hẳn, rồi nói sau!” Ly gật gật đầu.
“Hoàng Hậu sao lại có loại cổ
trùng hại người này?” Liễm Diệm từ bi thống đã dần tỉnh táo lại, vẻ mặt nghi hoặc
trầm tư. “Theo lý thuyết Hoàng Hậu ở tại thâm cung đại viện, chưa hề rời đi,
sao lại có loại cổ trùng đặc biệt chỉ ở Lĩnh Nam Quốc? Trừ phi…” Hắn cùng Ứng
Nhược Thiên nhìn nhau, hai người đồng thời nói: “Là có người cho nàng!”
Liễm Âm vẫn còn đắm chìm trong
nỗi thống khổ mất đi hoàng chất, vừa nghe còn có hung phạm phía sau, không khỏi
cả kinh, Ly cũng kinh hoảng không thôi, thầm nghĩ: “Nếu vẫn còn một tên chủ mưu
đáng giận bí mật ẩn phía sau, vạn nhất ngày nào đó hắn lại giương nanh múa vuốt,
như vậy đối với Liễm Trần mà nói, thật quá nguy hiểm!”
Ly đi đến trước Liễm Diệm, trịnh
trọng quỳ xuống, Liễm Diệm vội đỡ Ly dậy, Ly cũng không đứng lên: “Diệm vương
gia, Ly mong ngài nhất định trừ tẫn hết hung thủ muốn hại Trần, cầu ngài!” Nói
xong thật mạnh dập đầu ba cái. Diệm vương gia trong vòng không tới một canh giờ
đã tra ra kẻ hạ độc Liễm Trần, như vậy cũng sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu
phía sau, Ly đối với vị Vương gia trẻ tuổi này thập phần kính nể!
“Ly, ngươi làm gì vậy, mau đứng
lên!” Liễm Diệm đỡ Ly dậy, nghiêm mặt nói: “Ta chắc chắn sẽ tiêu diệt gọn những
kẻ dám uy hϊếp người nhà của ta!” Nói xong, hai mắt lóe ra ánh nhìn tàn nhẫn:
“Ai dám thương tổn người nhà ta, bổn vương sẽ cho hắn chết không chốn chôn
thân!”
Ly nhìn vị thiếu niên khí phách
uy nghiêm trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán, quả là huyết thống Hoàng
gia, Liễm Diệm mặc dù lưu lạc bên ngoài
hơn mười lăm năm, nhưng trong
xương cốt vẫn tràn ngập uy phong Hoàng gia!
“Thiên ca ca, chúng ta đi ra
ngoài tìm manh mối!” Liễm Diệm nói xong liền đi ra ngoài.
Ứng Nhược Thiên gật đầu, hai
người một trước một sau rời khỏi điện.
Ly đến bên cạnh Liễm Âm vẫn còn
bi thương, an ủi: “Vương gia, người chết không thể sống lại! Ngài nên nén bi
thương đi! Đừng để ảnh hưởng sức khỏe!”
Liễm Âm lau lệ, ôm lấy thi thể
Hiên Viên Quang, tiến ra ngoài điện, vừa đi vừa nói với Ly: “Ly, ngàn vạn lần
không được nói cho đại ca biết chuyện của Quang nhi!”
“Vâng!” Ly ảm đạm đáp. Nhìn Liễm
Âm ôm thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Quang rời đi, Ly cảm thấy lòng đau cực kỳ,
ngồi ở bên giường nhìn Liễm Trần miên man ngủ, âm thầm thương cảm: “Trần, con của
ngươi đã chết, là bị thê tử của ngươi hại chết! Đây thật sự là chuyện kinh khủng
nhất trên đời mà! Mẹ ruột lại gϊếŧ chết con mình! Nhưng nó đã là sự thật, cũng
chỉ có tại Hoàng gia này mới phát sinh chuyện bi thảm như thế, Trần! Hoàng gia
thật sự vô tình, ta thật không thích nơi này!” Nhớ tới hai tháng cùng Sở Thanh
Phong thật thoải mái, thầm nghĩ: “Nếu có thể cùng Trần tự do tự tại như vậy,
không còn tranh đấu gay gắt của hoàng cung, không có phi tần, không có quốc sự
phiền nhiễu, chỉ có hai người chúng ta, lên rừng xuống biển, mệt mỏi thì tìm chỗ
nào đó nghỉ tạm, hết mệt lại cõng hành lý trên lưng xuất phát tiếp, hạnh phúc
biết bao!” Nghĩ như thế, Ly không khỏi cười khổ một tiếng: Ly, ngươi dang mơ mộng
cái gì vậy, Trần là một đế vương, đế vương có nhiều trách nhiệm như vậy, làm
sao có thể cùng ngươi tận tình lên rừng xuống biển chứ? Làm sao có thể bỏ hết
các phi tần trong cung?
Nhìn Liễm Trần vẫn mê man như
cũ, Ly vô cùng đau xót…
————-
“Ly, ta muốn ăn duẩn tiêm!” Liễm
Trần nằm nghiêng người trên giường nũng nịu.
“Rồi rồi!” Ly vội vã đưa một miếng
duẩn tiêm nhỏ đến miệng hắn.
“Ngươi đút ta!” Liễm Trần dẩu
môi, khuôn mặt gầy yếu lộ rõ vẻ trẻ con.
Ly đỏ mặt, biết hắn nói “đút”
là “mớm” cho hắn rồi, vẻ mặt nũng nịu của Liễm Trần khiến Ly say mê, e lệ bỏ miếng
duẩn tiêm vào miệng, nhẹ nhàng kề sát môi Liễm Trần. Liễm Trần cắn một cái, thuận
miệng nuốt luôn cả môi của Ly, hung hăng liếʍ lộng bên trong, cho đến khi Ly đỏ
bừng mặt giãy giụa mới buông ra.
“Ngươi… ngươi lại như vậy, ta sẽ
không đút ngươi ăn nữa!” Ly đỏ bừng mặt sẳng giọng. Từ sau khi Liễm Trần tỉnh dậy,
mình cả ngày lẫn đêm đều không rời hắn nửa bước, từ tắm rửa đến cơm nước đều là
mình chăm sóc hắn, cái tên này, thân thể chưa khỏe hẳn mà đã muốn đùa giỡn mình
rồi. Hắn ăn cơm cũng nói không ngon, cứ muốn tự mình dùng miệng mớm cho hắn, có
nhiều lần Lưu nhi tiến vào nhìn thấy liền cười gian nhìn mình, thật sự là xấu hổ
chết được!
“Ly, ta đã khỏe hơn nhiều rồi!”
Liễm Trần có chút buồn bực, hơn nửa tháng nay mình đã thấy khỏe hơn rất nhiều,
mà Ly lại không tin, cứ nói ít nhất phải một tháng mới được xuống giường đi lại,
đừng nói vào triều, ngay cả tắm rửa ăn cơm đều là hắn nhọc công, mình chẳng phải
động tay động chân, quả thật chả khác gì phế nhân! Bất quá, mình rất thích được
Ly tắm cho, rất thích hắn đút mình ăn cơm, rất thích hắn ôm mình làm này nọ kia
cảm giác thật sướиɠ! Thật muốn cả đời này đều được hắn cưng chiều mình như thế.
Nhưng có điều hắn không chịu cùng mình hoan hảo. Mình đã nói mình khỏe nhiều lắm
rồi, hắn vẫn không chịu, nói cái gì là phải ít nhất nghỉ ngơi ba tháng mới có
thể “ấy ấy”! Trời ạ, muốn gϊếŧ người hả!??!!
“Ly, ta muốn đi tắm!” Liễm Trần
dẩu môi.
“Lại tắm? Sáng nay không phải vừa
tắm xong sao?”
“Ta đổ mồ hôi nhiều quá, muốn tắm!”
Liễm Trần kéo kéo tay áo Ly nài nỉ.
Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi,
ôm lấy hắn, khoác cẩm bị lên người hắn, chậm rãi hướng đến Tiềm Long điện. Vào
trong điện, Ly đặt Liễm Trần bị gói kín mít như cái bánh chưng xuống, từng lớp
từng lớp vải được tháo ra, lộ ra lõa thể trắng nõn, ngón tay Ly lơ đãng chạm nhẹ
lên da thịt ấy, “Ư…” Liễm Trần hừ nhẹ một tiếng đầy hấp dẫn.
Mặt Ly đỏ bừng lên: Cái tên
này, lại dụ dỗ ta nữa! Mấy ngày qua, cái tiết mục dụ dỗ này ngày nào cũng tái
diễn!
Ly ôm lấy Liễm Trần, Liễm Trần
lại tiếp tục “ư hư…” khiến hạ thân của Ly bất giác trưng to, Ly nghiêm mặt ôm hắn
đặt vào hồ nước, còn mình thì ngồi trên thành hồ nhẹ nhàng lau rửa thân thể hắn.
Bị ngâm trong hồ nước nóng khiến thân thể Liễm Trần ửng hồng, khuôn mặt lạnh
lùng hàng ngày giờ đây thật biếng nhác như con mèo lười, hai mắt khép hờ hưởng
thụ sự ôn nhu từ bàn tay Ly. Đôi môi ướŧ áŧ đỏ mọng hơi hé mở, cứ như đang mời
người người thưởng thức.
Ly rốt cục vẫn chịu không nổi sự
hấp dẫn đó, cúi người hôn lên môi môi kiều diễm như cánh hoa, chậm rãi mυ"ŧ vào.
Kẻ trong hồ nước dùng sức ôm chặt cổ Ly, không ngừng dùng lưỡi thâm nhập sâu
vào miệng hắn, liếʍ lộng lên nha sàng (2) mẫn cảm, cứ như đang thèm khát hút cạn
mật nước trong miệng Ly. Ly cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bay bổng
không còn sức lực, đột nhiên người trong hồ kéo mạnh, Ly không kịp đề phòng, đổ
nhào người vào hồ nước, nước bắn tung tóe. Ly thở hồng hộc nhìn tên vừa giở trò
kia, hắn lại cúi gập người cười khanh khách.
Ly thấy hắn cười vô tư như trẻ
con, nhất thời say đắm, đã hơn mười năm rồi không được nghe tiếng cười sảng
khoái của hắn! Lòng Ly chợt nhói đau, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy người mình yêu
nhất trên đời này, cảm thấy chỉ cần có thể vĩnh viễn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của
hắn, mình nguyện vì hắn làm tất cả!
Liễm Trần được Ly ôn nhu ôm lấy,
lòng vô cùng hạnh phúc, bàn tay không an phận chui vào lớp y phục ướt đẫm của
Ly sờ loạn! Chỉ cảm nhận làn da mịn màng ấy thôi mà hạ thể của hắn đã dựng thẳng
lên rồi. Hắn tùy tiện kéo áo Ly ra, đưa hạ thân vào giữa hai chân Ly cọ cọ, vẻ
mặt hắn đau khổ, miệng không ngừng thì thào: “Ly…cầu ngươi…cho ta…ta muốn!”
Ly thấy hắn nài nỉ mình như vậy,
lòng đã mềm nhũn ra cả rồi, Ly lẩm bẩm: “Trần, cơ thể của ngươi…”
“Cơ thể ta đã khỏe hơn nhiều lắm
rồi, ta muốn mà, bị ứ nghẹn lại như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu!” Nói xong,
Liễm Trần bĩu môi, nắm tay Ly kéo xuống hạ thân đang gắng gượng của mình:
“Ngươi xem, nó chịu hết nổi rồi nè, Ly, cầu ngươi, cho ta… được không?”
Ly đỏ mặt lặng lẽ cởi y phục ẩm
ướt của mình, Liễm Trần bị kích động, ôm cổ Ly cắn ngậm liên hồi, Ly ngượng
ngùng ngăn hắn lại, nói: “Trần, ngươi đừng lao lực, để ta!” Nói xong ôm lấy Liễm
Trần đặt lên thành hồ, dùng khăn sạch lau khô cho hắn, đưa hắn nằm lên nhuyễn
tháp, rồi tự mình cởi bỏ toàn bộ y phục ướt đẫm, lõa thể hiện ra, nhẹ nhàng tiến
đến nhuyễn tháp, ôn nhu nằm lên thân thể Liễm Trần, hai cơ thể nóng hừng hực chạm
vào nhau, lửa bùng phát mạnh mẽ cứ như bị châm dầu, cả hai không còn nhẫn nại
được nữa, Liễm Trần kích động rên khẽ: “Ly, ta muốn, nhanh lên mà! Chịu hết nổi
rồi!”
Ly thẹn thùng với tay lấy Ngọc
Lộ cao trên bàn, nhẹ nhàng vẽ loạn lên cửa huyệt, Liễm Trần mở to mắt nhìn
khuôn mặt ửng hồng của Ly, nhìn Ly quỳ phía trên mình dùng bàn tay linh hoạt
khai thác huyệt động phía sau, ngọc hành Ly khéo léo đưa qua đưa lại, Liễm Trần
chỉ cảm thấy toàn bộ máu đều dồn xuống hạ thân, nhất thời phấn khởi, bị khát vọng
được xâm nhập huyệt động kia ức chế kinh khủng.
Ly thấy hắn gấp gáp như thế,
cũng không muốn tra tấn hắn nữa, nhẹ nhàng nâng ngọc hành của hắn lên, chậm rãi
ngồi xuống, một trận kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi bùng nổ, Liễm Trần liều mình
nhịn xuống, không cho phép long tinh của mình dốc toàn lực ra ngoài!
Ly nhẹ nhàng động đậy thân thể,
tiến ra tiến vào ngọc hành đứng thẳng kia, cảm nhận cái nhục côn nằm gọn bên
trong mình, một trận kɧoáı ©ảʍ lan truyền toàn thân, Ly bất tri bất giác phát
ra từng đợi thanh âm mê người, “A…Trần…”
Liễm Trần cũng thoải mái đến cực
điểm, một tay xoa xoa lêи đỉиɦ ngọc hành nóng hừng hừng của Ly, toàn thân không
nhịn được liên tục đẩy đưa, phối hợp với động tác của Ly. Miệng hắn không ngừng
lẩm nhẩm:”Ly, nhanh một chút… A…thật thoải mái…”
Ánh mắt Ly mơ màng, gương mặt đỏ
ửng, sự kí©h thí©ɧ đồng thời phía trước phía sau khiến Ly sảng khoái như được
thăng thiên, không ngừng tăng tốc độ, đôi tay vuốt ve lung tung lên thân thể
người bên dưới, kɧoáı ©ảʍ đạt đến cực điểm khiến Ly mở bừng mắt, ngọc hành nóng
hổi dựng thẳng trong tay Liễm Trần xuất ra một tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp. Miệng
không ngừng ngâm nga: “Trần, ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi!”
Liễm Trần hai mắt khép hờ, nghe
thấy ái ngữ như thế, lòng bồi hồi xao xuyến, ngọc hành bên dưới lại bất ngờ bị
hút mạnh vào, một trận kɧoáı ©ảʍ không thể chịu được hòa cùng hạnh phúc, rốt cục
ức chế không được bắn ra du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn.
Liễm Trần yêu chiều vỗ về người
nằm bên trên mình, ôn nhu đáp lời: “Ly, ta cũng yêu ngươi, ta yêu ngươi!”
Lại bắt đầu một nụ hôn ngọt
ngào cuồng nhiệt, ngọc hành của Liễm Trần lại hơi dựng thẳng, hắn liền không an
phận kí©h thí©ɧ Ly. Ly trợn mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng rút mật động ra khỏi Liễm
Trần, đứng lên, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ trong Ly chảy xuống, men theo
hai bên đùi mịn màng, tạo nên những sợi tơ mỏng mảnh, Liễm Trần chảy nước miếng
nhìn cảnh tượng trước mặt, tay không tự giác xoa xoa lên đùi trắng mịn, dẩu môi
cầu khẩn: “Ly, một lần nữa được không!”
“Không được, ngươi chưa có khỏe
hẳn, làm một lần là quá lắm rồi! Hôm nay coi như xong, nếu lần sau còn càn quấy
như vậy nữa, ta sẽ không thèm để mắt đến ngươi!” Nói xong, nhẹ đẩy bàn tay của
hắn trên đùi mình ra, ôm lấy hắn ném vào hồ nước, rửa sạch toàn thân.
Liễm Trần chỉ biết ngoan ngoãn
tùy ý ái nhân chà xát mạnh bạo lên thân mình, không dám lên tiếng, sợ ái nhân
giận, cả đời này không thèm nhìn đến mình nữa. Trong lòng thầm than: Ai~! Trẫm
đường đường cửu ngũ chí tôn mà bây giờ chẳng còn chút uy phong!
Ly ôm hắn trở về Bàn Long điện,
một tiếng cũng không nói đặt Liễm Trần nằm lên long sàng. Liễm Trần cẩn thận
quan sát sắc mặt không tốt của ái nhân, khϊếp sợ thốt lên: “Ly, ngươi giận hả?”
Ly chỉ liếc hắn một cái, cũng
không phản ứng gì, trong lòng thầm giận chính mình: biết rõ Trần chưa khỏe hắn,
lại không cưỡng lại được sức hấp dẫn của hắn, vạn nhất hắn bị thương tổn thì
làm sao đây? Ly vừa lo lắng sức khỏe của Liễm Trần, vừa hận chính mình không
kiên định.
——-
Chú thích:
(1) hoàng chất: cháu trai (gọi
mình là cô/cậu/dì/chú) trong hoàng tộc
(2) nha sàng: nướu răng, lợi
răng.