Trong cung loan truyền tin đến sắp tới là sinh thần của Thái Hậu, Lệnh Thiên Liễm cũng vì vậy bận rộn suốt mấy ngày trời. Nghe đồn lần cung yến này là đích thân Thục Quý Phi đứng ra chủ trì, Hoàng Hậu vì lâm trọng bệnh không tiện lộ diện, nhưng mấy ai không biết là hoàng hậu bị thất sủng. Trải qua một hồi cung biến, hoàng đế cuối cùng cũng nhận ra không thể làm việc theo cảm tính, hắn đang dần củng cố thế lực của bản thân, thay máu đổi cốt cho hoàng triều, thanh trừ những gia tộc bất lợi, những thần tử nắm giữ binh quyền cũng không tránh khỏi bị biệt giam, phế trút.
Mà gia tộc của hoàng hậu nương nương chính là mối đe dọa lớn nhất đối với hắn, vì vậy hắn mới mượn cớ lấy lại binh quyền trong tay phụ thân và ca ca của nàng ta. Sắp tới e là sẽ có trận cung biến nữa! Hoặc là lãnh cung hoặc là tội thần...
Kết cục đều đã định sẵn.
Vì hoàng quyền không tiếc hi sinh người đầu ấp tai gối. Phải chăng đây là lòng dạ quân vương? Cũng là điểm đáng hận của hoàng quyền!
Mấy ai được như Nhị Vương Gia vì giai nhân cam lòng đánh đổi giang sơn...
"Chủ tử! Người suy nghĩ gì nhập tâm như vậy?"
Mị Vũ và Mị Nguyệt tiến vào lương đình thấy nàng trầm ngâm suy xét ván cờ, nhịn không được gọi nàng một tiếng.
"Ta đang nghĩ giữa hoàng quyền cô độc và mỹ nhân bầu bạn thì nên chọn cái nào a..." Nghiễm Nhân khẽ chớp đôi mi xinh đẹp, tay cầm quân cờ đen xoay xoay.
"Người vì sao lại để tâm đến chuyện của hoàng cung?" Mị Vũ không nghĩ nàng cũng quan tâm đến sự kiện sắp xảy ra, vận mệnh của mấy nữ nhân sống nơi lầu son thếp vàng.
"Chỉ thấy tiếc cho gia tộc Trầm Thị mấy đời chiến công hiển hách! Lại hủy vì đa tâm của hoàng đế, thật không đáng!"
Nghiễm Nhân hạ xuống quân cờ đen, âm thầm cảm thán. "Tự cổ chí kim giang sơn và mỹ nhân không thể thập toàn!"
"Chủ tử, vậy nếu một ngày người uy hϊếp đến lợi ích của Thất Vương... Người nghĩ hắn có xuống tay với người không?"
Giống như chuyện của hoàng hậu gần đây, ai mà ngờ được mười mấy năm tình nghĩa phu thê, Trầm Thị luôn dốc lòng phò trợ, trong triều có phụ thân nàng một lòng ủng hộ, ngoài chiến trường có ca ca nàng xả thân dẹp loạn, lại chỉ vì không có dã tâm, quá mức trung quân vô tình có sức uy hϊếp đến hắn, dẫn đến kết cục thương tâm này!
Câu hỏi của Mị Vũ chỉ là giả sử thôi cũng khiến Nghiễm Nhân chấn động thật lâu...
Người có mắt đều biết hoàng đế không kiêng dè là vì có Thất Vương chống đỡ, nếu một ngày Thất Vương muốn ngôi vị kia... Thì chắc chắn rằng không ai có thể ngăn cản! Quyền lực trong tay hắn lớn đến mức có thể sập đổ cả Lệnh Thiên Triều này. Nhưng hắn trước đây không tham dự vào cuộc tranh quyền đoạt vị, ngay cả khi Lệnh Thiên Duật muốn mưu phản hắn cũng không hề lộ diện, quyền thần còn cho rằng hắn ngầm thừa nhận việc làm của Lệnh Thiên Duật, vì thật sự hoàng đế có đức nhưng không có tài, chẳng khác gì bù nhìn mặc người ta thao túng, khó mà làm nên đại sự. Đến nay vì cớ gì lại ra tay giúp vị hoàng đế bất tài vô dụng kia?
"Người là chủ tử của Mị Nguyệt Lâu a... Chúng ta không quy thuận triều đình, thế lực dần lớn mạnh đương nhiên sẽ uy hϊếp đến hoàng triều. Người nghĩ..."
Mị Vũ đang nói thì bị Mị Nguyệt ngăn lại, đành cắn cánh môi trừng mắt nhìn y.
Bọn họ sớm đã lén Lệnh Thiên Liễm tiết lộ cho nàng một số chuyện, ví dụ như thân phận, ví dụ như việc làm ăn ngầm của Mị Nguyệt Lâu... Nhưng về Lệnh Thiên Duật, chuyện có liên quan đến hắn một chữ cũng không hề nhắc đến!
Hắn đến cùng có biết được thân phận thật của nàng không? Nếu biết còn cố tình bao che, há chẳng phải đang biết pháp phạm pháp? Chính tà bất phân?
Đến cùng hắn đang mưu tính điều gì?
Những cơn gió mùa thu lướt qua, không ấm như mùa xuân cũng không lạnh như mùa đông, cảm giác mát mẻ này thật khoan khoái, dễ chịu. Gốc đào thụ cũng vơi hoa đi nhiều, có lẽ chuẩn bị cho kì nghỉ đông sắp đến.
Mới đó đã cùng hắn trải qua mấy mùa phong quang...
Hắn từ trong cung trở về đã bước vội đến Lưu Ly Các, nhìn từ xa bóng dáng mảnh mai quen thuộc, sợ rằng một cơn gió thổi qua cũng sẽ mang nàng đi mất. Hắn sai người lấy thêm áo choàng mới bước đến khoác lên người nàng, thanh âm lộ rõ vẻ không vui cùng bất mãn.
"Sau này không cho phép nàng mặc mỏng manh như vậy, sẽ dễ bị nhiễm phong hàn!"
Nàng có chút buồn cười, nhìn thấy thần sắc của hắn giống như thiếu niên tử đang giận dỗi, nhịn không được vươn tay xoa xoa mặt hắn, mới phát hiện mặt hắn rất lạnh.
"Có phải rất mệt không?"
Lệnh Thiên Liễm nắm lấy tay nàng, đặt xuống một nụ hôn, trong đôi phượng nhãn ngập tràn tình thâm ý trọng.
"Chỉ cần nhìn thấy nàng, ta liền không mệt."
"Dẻo miệng!"
Biết rõ là hắn dỗ dành, làm sao có thể không mệt, trong cung bây giờ như mớ hỗn độn, công vụ chất cao như núi, triều can loạn lạc, hậu cung gây chiến, trăm công nghìn việc đều đổ lên đầu hắn. Còn phải tận lực chỉ dẫn hoàng đế, e rằng không thể một sớm một chiều có thể lĩnh ngộ!
Nói đến hoàng đế nếu không phải là do đích thân thái hậu thân sinh, tiên hoàng ân sủng khó mà trèo lên được hoàng vị.
Hắn ôm nàng vào lòng, để cầm dựa vào vai nàng, vụиɠ ŧяộʍ hít lấy hương thơm từ người nàng.
"Ngày mai là sinh thần của Thái Hậu nàng có muốn đi không, nếu nàng không thích ta sẽ không ép buộc."
Hắn dù bận rộn vẫn hết lòng quan tâm nàng, biết rõ nàng không thích nơi náo nhiệt, còn là chốn thâm cung hiểm ác, thật sự không thích hợp với nàng. Nhưng nàng cũng không muốn làm hắn khó xử, nói gì đi nữa đây cũng là sinh thần của Thái Hậu, từ hoàng thất đến quan viên phải mang theo gia quyến cùng đi chúc thọ, hắn đã nhận định nàng là vương phi nếu nàng không đi thì thật không nể mặt, sẽ khiến mọi người có cớ dị nghị sau lưng hắn...
Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, một nhành khô rơi xuống cũng đủ tiêu tán vài tòa thành.
"Sinh thần của thái hậu đương nhiên phải đi. Ta không thể làm vương phi không hiểu chuyện của Thất Vương, ỷ sủng sinh kiêu!"
Nàng cũng muốn một lần đặt chân vào hoàng cung, để xem nơi đó có mị lực thế nào lại làm lòng người điên cuồng a!
Hắn bật cười thanh nhuận, dung nhan này cũng thật hại nước hại dân.
"Nàng là vương phi của bổn vương, bổn vương muốn sủng nàng đến vô pháp vô thiên thì đã làm sao... Đừng nói đến thái hậu, cả Lệnh Thiên Triều bổn vương cũng không sợ! Kẻ nào dám dị nghị liền chết không có chỗ chôn!"
Không hổ là Thất Vương - quyền khuynh thiên hạ, lời lẽ này e là đến hoàng đế cũng không dám thốt ra!
Nghiễm Nhân âm thầm cảm thán, thật may hắn không phải hoàng đế, nếu không nàng sẽ trở thành hồng nhan hoạ thủy mất, còn hắn không phải hôn quân cũng là bạo quân a...
Dù vậy, theo lời hắn nói như có mật ngọt rót vào tai, như có làn suối mát chảy vào lòng, thẳng đến tâm can lạnh lẽo của nàng...
Nàng bỗng nhiên sợ hãi thứ nhu tình ấy sẽ đắm chìm nàng mất...