Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liễm Nghiễm Hoa Mộng

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Khuynh Tình Quỷ Cung thật sự còn tồn tại ư? Hay hắn muốn lừa Thất Vương mất mạng vậy!”

Mị Vũ dường như không tin vào điều nàng nghe thấy, thanh âm cũng vì vậy tăng thêm vài phần phẫn nộ.

Không trách được bọn họ vì đó chỉ là truyền thuyết, tương truyền nhiều đời mà thôi, cũng không biết đã trải qua mấy vạn năm các vị tiền bối vẫn còn sống sao…

“Thử một lần thì sẽ biết thôi!” Mị La đột nhiên có một lòng tin mãnh liệt, tin vào câu nói người có tình sẽ bên nhau đến địa lão thiên hoang!

“Nếu Thất Vương đã bằng lòng thử vì cớ gì chúng ta còn nghi ngờ, thay vì chờ chết sao chúng ta không thay đổi số mệnh!?”

Giống như lần Nghiễm Nhân cứu nàng vậy! Kì tích sẽ xuất hiện cho người có lòng kiên trì.

Cho dùng không đến được Quỷ Cung, cho dùng bọn họ phải bỏ mạng giữa đường, ít nhất bọn họ không hối hận.

Trải qua trăm sông nghìn núi, giữa trời đất rộng lớn, mênh mông vô tận. Bọn họ đi từng nơi, hỏi đến từng người đã nghe qua Quỷ Cung chưa…

Có người nói đó chỉ là truyền thuyết!

Từ thuở hồng hoang sơ khai, thiên địa còn chưa hình thành các vị tiền bối đã tồn tại, đến nay không biết bao lâu, thậm chí tổ tiên ta còn chưa gặp được, huống hồ là chúng ta?

Nhưng nếu bọn họ thật sự còn sống thì cũng là thần tiên mất rồi! Người phàm sao có thể gặp thần tiên?

Có người nói bọn họ ngu xuẩn, thiên hạ này rộng lớn như vậy biết đi đâu mà tìm?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cứ thế bọn họ trải qua một tháng vô vọng. Bọn họ cũng chưa từng nản trí từ bỏ, giống như Nghiễm Nhân vẫn cố gắng duy trì chút hơi tàn.

Có lẽ nàng cũng tin tưởng vào bọn họ, chờ đợi bọn họ đúng không…

Trên đường bọn họ đi không may xảy ra một trận tuyết lớn, cỗ xe ngựa không thể tiếp tục đi được nữa, xung quanh ngoài vùng tuyết trắng hoang sơ thì không có lấy một cành cây ngọn cỏ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ bị chết cóng dưới trời đông rét lạnh này, hoặc là bị bão tuyết chôn vùi.

Lệnh Thiên Liễm cõng Nghiễm Nhân kiên định bước từng bước về phía trước, hắn vẫn diện vô biểu tình, không chút dao động, giống như gió tuyết thổi đến chỉ thêm phần phong cảnh cho họ, họ giống đôi thần tiên quyến lữ, lạc bước nhân thế.

“Nhân nhi đời này cùng ngươi đi dưới tuyết, cũng xem như là bạc đầu rồi.”

Đến lúc bọn họ dường như sắp không chịu nổi lại nhìn thấy từng bậc thang xuất hiện, nối dài lên cao không đỉnh dừng.

Bọn họ nghĩ rằng đây có phải ảo giác không…

Giữa biển tuyết mênh mông này lại xuất hiện những bậc thang kì dị, ngước nhìn lên cao là quãng đường dài đằng đẵng bị sương tuyết bao phủ, không thấy đỉnh điểm.

Đương lúc bọn họ còn mơ hồ bỗng nhiên một đạo thanh âm truyền đến.

“Thật là một đôi có tình hiếm gặp! Nếu các ngươi muốn cứu nàng ta phải ba quỳ chín lạy leo lên từng bậc thang, đi đến đỉnh điểm chúng ta sẽ cứu nàng ấy.”

Những bậc thang này có thể nối dài cả ngàn trượng, đi một đời cũng không hết, bọn họ cũng không còn bao nhiêu sức lực, nói không chừng chưa đến mười bậc đã mất mạng.



“Các ngươi ở lại đây đi, đừng đi theo nữa.”

Lệnh Thiên Liễm cũng biết đây là vô vọng thực hiện. Nếu không muốn cứu vì sao phải cho bọn họ hi vọng?

Giống như ngươi sắp rơi xuống vực sông vạn trượng thì có người cho ngươi một cọng cỏ, bảo với ngươi rằng đó là thứ có thể kéo lấy sinh mạng ngươi…

Mị Vũ suy yếu dựa vào Mị Nguyệt nói: “Thất Vương hay là chúng ta tìm cách khác!”

“Không! Chúng ta tốn rất nhiều công sức mới đến được đây, thế gian không tin vào Quỷ Cung tồn tại nhưng không phải chúng ta đã tìm thấy rồi sao? Vậy sao chúng ta không thử một lần nữa, chỉ cần thành tâm ta tin có thể cảm động trời xanh!”

“Thất Vương ta đi cùng người và Nghiễm Nhân!”

Mị La không chần quỳ xuống tiến đến bậc thềm lạnh băng, ba quỳ chín lạy.

Nếu không cứu được Nghiễm Nhân nàng cũng sẽ mai táng cùng bọn họ! Thế gian này đã không còn thứ gì cho nàng lưu luyến nữa rồi.

Mị La nói đúng bọn họ phải kiên trì đến cùng. Mị Nguyệt và Mị Vũ cũng đồng loạt quỳ xuống theo Lệnh Thiên Liễm và Mị La.

Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ dập đến đầu đầy máu, chân cũng không còn sức lực, bọn họ có muốn bò cũng không thể bò nổi nữa, chung quy vẫn là không lên đến đỉnh điểm.

“Nhân sinh quả nhiên cố chấp, A Thần mang bọn họ vào đi.”

Hồng y nữ tử khẽ lắc đầu nói với lam y nữ tử bên cạnh, nàng ta phất tay tất cả đều biến mất, khung cảnh hoàn về một vùng tuyết hoang sơ.
« Chương TrướcChương Tiếp »