Chương 18

“Bệ hạ không cần tự trách, con đường này là do Tuyết Nhi chọn, chưa từng hối hận, oán than! Tuyết nhi chỉ hi vọng người mãi là vị trữ quân anh minh thần võ, thương dân như con! Cũng hi vọng người chiếu cố đến Trầm Gia. Đời này của Tuyết nhi xem như đã không còn tiếc nuối.”

Mị La hít sâu từng đợt khí lạnh, lấp đầy khoảnh trống rỗng trong lòng, nàng mới có dũng khí thốt ra từng câu từng chữ mạch lạc! Tay sớm đã khảm sâu vào da thịt đến huyết nhục lẫn lộn, nàng cũng không hề thấy đau, có lẽ nỗi đau trong lòng nàng giờ đây quá lớn, đến mức nàng không còn cảm giác gì nữa…

Có thể cả đời này y cũng không biết những câu nói hiện tại của y, như muốn đoạt đi sinh mệnh của Mị La.

“Tuyết Nhi…”

“Bệ hạ…”

Lệnh Thiên Uẩn còn muốn nói gì đó, thì từ xa có thanh âm truyền đến, theo đó xuất hiện vài ẩn vệ cung kính hướng y quỳ gối.

“Có chuyện gì?” Lệnh Thiên Uẩn lãnh khí hỏi, vẫn khư khư ôm lấy Mị La, không thèm liếc nửa đuôi mắt nhìn đến bọn hắc y nhân kia.

Một ẩn vệ không dám chậm trễ tường thuật lại sự việc, Thất Vương như cuồng phong thịnh nộ, nửa đêm truyền hết thái y viện và danh y thiên hạ chữa trị cho một vị mỹ nhân, còn huyết sát ra lệnh nếu chữa không khỏi sẽ tru di tam tộc!

“Bệ hạ, người có đến xem không ạ?”

Lệnh Thiên Uẩn nghe xong liền biến sắc, nhận thấy sự tình nghiêm trọng y buông Mị La ra, day day thái dương.

Y nói: “Cô sai người đưa nàng về.”

Mị La kích động lắc đầu, nàng vội đáp: “Ta theo chàng đến Thất Phủ!”

Suốt cả quãng đường nàng đều thấp thỏm không yên, tự trách do nàng Nghiễm Nhân mới bị thương nặng như thế, nếu Nghiễm Nhân xảy ra chuyện… Nàng không dám nghĩ đến…

Lệnh Thiên Uẩn thời khắc này mới nhìn thấy vết thương trên tay nàng, lòng không khỏi ẩn nhẫn đau, y nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của nàng ra, dịu dàng dỗ dành. “Sẽ không sao đâu.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vừa đặt chân đến Thất Phủ Mị Vũ đã kéo lấy Mị La, không hề để ý đến vị quân vương bên cạnh.

“Ngươi đã đi đâu vậy? Bọn ta tìm ngươi suốt một đêm, chủ tử không ổn rồi, Mị Nguyệt đang tận lực cứu chữa, ngươi mau vào xem đi.” Mị Vũ như tìm thấy tia hi vọng, thập phần kích động, không ngừng chất vấn, quở trách, đủ thấy tâm tình bấn loạn của nàng ta.

Vài ngày trôi qua Nghiễm Nhân không chút khởi sắc, nàng như thể được tạc tương điêu khắc nằm đó, ngoài chút mộ khí còn sót lại nàng chẳng khác gì người chết, chẳng qua là kéo chút hơi tàn mà thôi…

Ngoài trời gió bắc thổi đến, tuyết bắt đầu rơi lả tả. Lệnh Thiên Liễm phủ thêm lên người nàng chăn bông thật dày, hắn nói: “Nhân nhi đừng ham ngủ nữa, mau tỉnh lại bổn vương dẫn nàng đi xem hàn mai ở Thiên Nhai có được không? Nàng không thích nơi gió tanh mưa máu này, ghét thế giới tranh quyền này, bổn vương đưa nàng đi du sơn ngoạn thuỷ, đi đến nơi nàng thích có được không?”

“Nhân nhi….”

“Nhân nhi…”

Lệnh Thiên Liễm nói thật nhiều, thật nhiều…

Không có thanh âm đáp trả.

Mới đó tuyết đã phủ trắng đầy sân, Mị Vũ ôm lấy Mị Nguyệt lệ rơi đầy mặc. Bởi vì bọn họ biết Nghiễm Nhân sẽ không bao giờ tỉnh lại, nàng sẽ không sống khỏi qua mùa đông này.

Nhìn vị Thất Vương quyền khuynh thiên hạ giờ đây mang dáng vẻ tang thương tiều tuỵ, một đêm bỗng già đi vài chục tuổi. Kể từ đêm hôm đó hắn không rời khỏi Nghiễm Nhân nửa bước, hắn cẩn trọng chăm sóc nàng, kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện, nhưng nàng vĩnh viễn không thể nghe thấy nữa rồi!

Mị La giương mắt nhìn bầu trời vô sắc lạnh lẽo, phải chăng lão thiên gia cũng đang thương xót cho Nghiễm Nhân?

Không… Người là kẻ vô tình, làm gì biết đến thương xót!

Thế gian nói nàng là đại ma đầu, gϊếŧ người không gớm tay, nhưng người nàng gϊếŧ đều là kẻ có tội! Nàng chưa từng sát hại bách tính thiện lương, chưa từng cậy thế ức hϊếp, khinh bạc kẻ khác, cũng chưa từng xem mạng người là cỏ rác!

Thậm chí dùng nửa đời của nàng để chinh chiến, giành lấy non sông, bảo vệ từng toà thành trì, cũng bảo vệ lãnh thổ thiên triều.

Đáng ra nên là phong quang vô hạn, tiền đồ rộng mở. Chỉ tiếc nàng nhận lầm chủ, mới biến tất cả chiến công hiển hách của nàng trở thành mưu phản, biến nàng từ công thần trở thành loạn thần tặc tử!



“Nực cười! Thế gian này không hề có đạo lý công bằng, ai bảo người tốt nhất định sẽ được báo đáp!” Mị La bước đi vô định giữa trời tuyết, nàng chỉ tay lên trời cao nói không hết nỗi thống hận, bi thương trong lòng!

Nàng và Nghiễm Nhân đều giống nhau, không được chọn nơi mình sinh ra, cũng không được lựa chọn con đường mình đi, vận mệnh của họ lại bị người khác nắm giữ.

“Hay cho câu thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, thiên đạo vốn vô tình! Vậy hà tất gì cho chúng sinh có tình?”

“Tuyết nhi người chết không thể sống lại, nàng đừng dày vò bản thân nữa! Nàng ta thân mang tội nghiệt, trời đất bất dung!“

Lệnh Thiên Uẩn giữ lấy bàn tay của nàng không cho nàng bước đi nữa, mới phát hiện tay nàng lạnh như băng, đến huyết sắc trên mặt cũng không còn. Y đột nhiên sợ hãi, nàng sẽ giống như tuyết tinh ngoài kia, biến mất khỏi không trung bao la này.

“Ha ha…”

Y không ngờ Mị La sẽ cười, đã rất lâu rồi y không thấy biểu tình biến đổi trên gương mặt này, ngày y đày nàng vào lãnh cung, hay ngày gặp lại nàng, nàng vẫn mang dáng vẻ đạm mạc, không oán không hận. Nay lại vì chuyện của Nghiễm Nhân mà kích động lớn như vậy.

Mị La cũng không ngờ đến chính nàng lại bật cười trào phúng.

Đây là lần đầu tiên nàng dám có nhiều cảm xúc đến vậy!

Hơn hai mươi năm sống vì gia tộc họ Trầm, dưới danh nghĩa cái bóng phượng mệnh hoàng hậu, từng bước cẩn trọng, tri thông đạt lễ, đến chết cũng chưa từng dám biểu đạt cảm xúc, thời khắc này nàng như được giải thoát rồi…

Nàng cũng là con người, cũng sẽ có hỉ nộ ái ố, nàng không phải khúc gỗ, càng không phải hình nhân, nàng cũng sẽ biết tức giận, biết oán hận, cũng biết thương tâm đau đớn!

“Bệ hạ, người biết không? Nếu không có Nghiễm Nhân ta sớm đã chết nơi lãnh cung rồi, là nàng cứu ta từ quỷ môn quan trở về, là nàng ban cho ta thân phận, cho ta thứ gọi là thân bằng quyến thuộc, cho ta cuộc sống vô ưu vô lo, không cần sống trong cảnh nom nóp lo sợ, sợ bản thân sẽ làm sai, sợ bản thân không làm tốt sẽ ảnh hưởng đến gia tộc, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia. Người có hiểu cảm giác nửa đêm giật mình tỉnh giấc rồi không dám ngủ lại không? Vì ta sợ không nhìn thấy hừng đông tươi sáng của ngày mai! Biết bao nhiêu lần bị hãm hại, tính kế, bao nhiêu con mắt ghen ghét, đố kị đổ dồn về phía ta, biết bao lần thập tử nhất sinh, tưởng như không qua khỏi… Người bảo vệ ta được một lần, hai lần, thậm chí trăm lần, vậy còn vạn lần thì sao? Nếu như thời gian quay ngược trở lại, người vẫn sẽ đẩy ta vào lãnh cung, ép bức Trầm Gia đúng không?”

“Thật ra ta và Nghiễm Nhân rất giống nhau đều đang thận trọng từng bước đi trên đầu lưỡi dao, sợ một chút bất cẩn sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan! Thế nhân chỉ thấy vinh hoa phú quý không thấy bọn ta thương tích đầy mình, thậm chí đánh đổi cả sinh mệnh!”

“Chính Nghiễm Nhân đã cứu vớt ta khỏi nơi ăn thịt người đó. Cho ta sống cuộc đời mà ta mong muốn!”