Chương 22: Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 2

Hai người một đường thi triển vô cùng khẩn trương, xan phong túc lộ*, lộ trình lẽ ra cần một tháng mà chỉ trong vòng ba bốn ngày đã tới được kinh thành, hai người dừng bước, quay sang nhìn nhau. Liễm Diệm hơi đau lòng nhìn Ứng Nhược Thiên nói: “Thiên ca ca, xem huynh mặt mày đã đầy bụi đất rồi, đều tại ta, lẽ ra đi một mình là được rồi! Còn bắt huynh đi theo chịu mệt nhọc!” Nhất thời trong lòng thấy thật hối hận.

Ứng Nhược Thiên vuốt ve gương mặt hơi tiều tuỵ của hắn, ôn nhu nói: “Diệm, ngươi đi một mình, làm sao ta yên tâm được? Xem ngươi cấp bách như vậy, nội lực cũng hao tổn rất nhiều rồi!” Nói xong liền cầm lấy tay hắn, chậm rãi truyền một ít chân khí cho hắn. Liễm Diệm quýnh lên, vội vàng đẩy tay hắn ra: “Thiên ca ca, huynh cũng hao tổn không ít chân khí mà, đừng truyền cho ta, lỡ đâu làm tổn hại cơ thể, ta lại càng sốt ruột!”

Ứng Nhược Thiên thấy hắn khăng khăng không chịu, cũng không muốn miễn cưỡng thêm, biết nội lực của hắn thâm hậu, chỉ cần vận khí điều tức là có thể mau chóng khôi phục. Hai người nghỉ một lát rồi phóng vội về phía hoàng cung, Liễm Diệm tay cầm kim bài được Liễm Trần ban thưởng, cả đường thông suốt không bị ngăn trở tiến vào Bàn Long điện.

Chỉ thấy bên ngoài điện là một đám quan thần đang quỳ, mỗi người đều có vẻ mặt bi thương, trong lòng thấy trầm xuống, vội đi vào trong điện. Đến ngoại điện, thấy hoàng hậu cùng các phi tần, hoàng tử công chúa đang quỳ, mọi người đều rưn rứt khóc. Ngoại công cùng cữu cữu hai người đều khóc khóc thảm thiết, nhị ca Liễm Âm si ngốc nhìn vào nội điện, lệ đã ướt mặt, trong miệng không ngừng khẽ gọi: “Đại ca, huynh thực sự phải đi sao?”

Vừa thấy Liễm Diệm, Liễm Âm đã lớn tiếng oà khóc: “Diệm Nhi, đại ca không xong rồi, đệ mau đi nhìn huynh ấy lần cuối đi!” Ngoại công và cữu cữu của Liễm Diệm đã khóc đến không thể nói nên lời, chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn Liễm Diệm, ý bảo hắn vào trong nhìn Liễm Trần lần cuối.

Liễm Diệm cảm thấy trong lòng đau xót, vốn còn chút oán hận với Liễm Trần, lúc này đã hoàn toàn không còn một tia khúc mắc, nước mắt rơi lã chã, bổ nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên: “Ô… Thiên ca ca, đại ca sắp chết!”

Ứng Nhược Thiên vỗ vỗ đầu hắn an ủi: “Diệm, mau vào xem đi, không chừng có biện pháp chữa trị!” Ứng Nhược Thiên thầm nghĩ: Y thuật của Diệm Nhi đã là thập phần cao minh, có mấy lần hắn lơ đãng mà có thể trị những nghi nan tạp chứng đã nhiều năm cũng không chuyển biến, hiện giờ mỗi lần trong cốc có bệnh, đều cầu hắn chữa trị, có thể nói động tay là bệnh trừ. Ngự y trong cung không nhìn ra, biết đâu Diệm Nhi lại có biện pháp.

Liễm Diệm gật đầu, xoay người tiến vào, Liễm Âm lại giữ chặt hắn nói: “Diệm Nhi, Ly đang ở trong với đại ca, đệ… đệ nhìn đại ca lần cuối rồi mau ra đây, đại ca lúc này muốn được ở bên cạnh Ly!”

“Vâng!” Liễm Diệm gật gật đầu, đi vào trong điện, vừa mới bước vào cửa, đã nghe Ly hét thảm một tiếng: “Không! Trần…!” Rồi vẻ mặt tái nhợt rút ra một thanh chuỷ thủ ở bên hông, tự đâm vào tim mình…

================

* xan phong túc lộ: dãi gió dầm sương