Chương 1: Liếʍ Cẩu Vạn Nhân Chê Lại Lần Nữa Tái Sinh

Xe bê tông va chạm mãnh liệt, trong nháy mắt cơ thể giống như bị chia năm xẻ bảy, đau đớn kịch liệt ép Trương Trác lập tức rút ra linh hồn, cậu nhìn thi thể dưới bánh xe bê tông đã hoàn toàn biến dạng.

Cậu chết thật rồi.

Chết nát bét.

Linh hồn Trương Trác lưu luyến nhìn thân thể của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên vừa bị mình đẩy sang một bên.

Thanh niên bị cậu đẩy mạnh một cái, trán hơi nứt dập, đang chảy ra máu tươi đỏ sẫm, hắn giơ tay lau đi máu tươi đang uốn lượn chảy đến khóe mắt, trên khuôn mặt trắng như tuyết lưu lại một vệt màu đỏ.

Hắn đang định đứng dậy, xa xa có một chiếc Cayenne vội vàng chạy tới.

Kítttttt——

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, chiếc xe sang trọng dừng ngay trước mặt thanh niên, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khí chất không tầm thường vội vã xuống xe chạy lại.

Người đàn ông đỡ thanh niên trên mặt đất dậy, lo lắng nói: "Lý Du! Anh không sao chứ? Anh chảy nhiều máu quá, chúng ta phải đến bệnh viện ngay bây giờ.”

Thanh niên được gọi là Lý Du tránh thoát tay hắn ta, đi về phía trước hai bước, hắn có một đôi mắt phượng xinh đẹp, chỉ nhẹ nhàng quét mắt một cái liền khiến áp lực của người ta tăng lên gấp bội, thở không nổi.

Lúc này, con ngươi xinh đẹp của hắn nhìn lướt qua cỗ thi thể đã nát bét thành bùn, lạnh lùng nói: "Tên phiền phức kia rốt cục cũng chết.”

Người đàn ông đang lo lắng kia, nghe được lời của Lý Du cũng nhìn thoáng qua thi thể, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho hắn chán ghét quay đầu, hắn cau mày hỏi: "Tại sao cậu ta lại ở đây?”

Lý Du không nói gì, hắn nghĩ đến khoảnh khắc chiếc xe bê tông đâm tới, bên kia hô to tên hắn, sau đó đẩy hắn ngã, cười lạnh một tiếng: "Tôi làm sao biết được, có thể là vội vàng tới cứu tôi? Bất quá, chết thì chết đi.”

Trương Trác lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Lý Du, nghe được giọng nói lạnh như băng của hắn, liền cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Nếu như không phải hệ thống bắt cậu công lược, Trương Trác cậu cả đời này cũng không muốn yêu một kẻ ích kỷ lạnh lùng.

Biết mình lại một lần nữa công lược thất bại.

Trương Trác cũng không lưu lại nữa, cậu còn phải mở ra công lược tiếp theo, bao giờ công lược thành công, cậu mới có thể trở lại thế giới của mình.

Trương Trác thở dài, không nhìn Lý Du và Triệu Gia Nam, trong lòng thầm gọi hệ thống.

Linh hồn của cậu như bị kéo đi, trong nháy mắt đã rời khỏi nơi vừa rồi, chung quanh cậu tối đen như mực, chỉ có một màn hình sáng ra màu lam nhạt, mặt trên viết rõ ràng.

Lý Du [Công lược thất bại]

Xin hỏi, có muốn lựa chọn thay đổi mục tiêu công lược không?

Trương Trác suy nghĩ một chút, không chút do dự lựa chọn thay đổi.

Lý Du này cậu đã công lược ba lần, mỗi một lần đều dùng hết toàn tâm toàn lực đi liếʍ, tính toán dùng hành động, dùng nghị lực kiên trì, thậm chí dùng cả sinh mệnh của mình để yêu hắn, cảm hóa hắn, nhưng không ngoài ý muốn đều bị thất bại.

Lý Du dường như trời sinh máu lạnh, không có cách nào đồng tình, tất cả hành vi của cậu ở trong mắt hắn đều là buồn cười, ngu xuẩn, hắn cười nhạo cậu, đùa bỡn cậu, không để ý đến cậu, nhục nhã cậu.

Trương Trác cảm giác bản thân hết lần này đến lần khác đều bị hắn giẫm ở dưới chân, lòng tự trọng đáng thương kia bị chà đạp nhiều lần, cuối cùng, không còn tồn tại nữa.

Nghĩ đến những lần công lược thất bại thảm hại của mình, Trương Trác cắn răng nói: "Đổi mục tiêu!”

Nếu không cần thiết, cậu cũng không muốn đổi, bởi vì chuyện thay đổi mục tiêu là hoàn toàn ngẫu nhiên, mục tiêu công lược lần này rất rác rưởi, đổi lại nói không chừng còn rác rưởi hơn, chưa kể, hệ thống cũng chẳng nói rõ, cậu rốt cuộc là có bao nhiêu cơ hội công lược.

Suy cho cùng đây cũng không phải trò chơi, nó chính là hiện thực sống động, máu tươi lấp lánh, giống như lần đầu tiên gặp mặt hệ thống đã nói, trong thời gian quy định không thể công lược thành công, ký chủ sẽ bị loại bỏ.

Trương Trác không muốn chết, cậu muốn về nhà.

Màn hình màu lam nhạt của hệ thống không ngừng lóe lên, tựa như có rất nhiều ảnh đại diện của nhân vật nhanh chóng hiện ra, hình ảnh cuối cùng dừng lại, trên màn hình hệ thống thế mà xuất hiện những bốn khuôn mặt.

Ặc...... Đây là ra BUG sao?

[Cảnh báo, cảnh báo! Đây là cơ hội công lược cuối cùng của ký chủ, ký chủ có thể thử công lược bốn đối tượng mục tiêu, chỉ cần một trong số đó thành công là có thể trở lại thế giới ban đầu, nếu tất cả đều công lược thất bại, ký chủ sẽ bị xóa sổ!]

Trương Trác nghe được hệ thống cảnh báo, trong lòng run lên, lập tức quét qua bốn khuôn mặt trên ảnh, da đầu liền cảm thấy tê dại.

Bốn người này, cậu đều biết, không có ai là người bình thường.

Cậu có thể công lược thành công sao?

Nhưng mà, hệ thống lại không cho Trương Trác thời gian suy nghĩ, sau khi nhìn rõ tư liệu của bốn người liền đá linh hồn cậu ra khỏi không gian hệ thống.

Trong bóng tối vô tận không ngừng rơi xuống, cho đến khi ngã trên mặt đất, Trương Trác lại một lần nữa cảm nhận được tư vị của cuộc sống.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, lại là căn phòng nhỏ quen thuộc, vách tường ố vàng, tủ quần áo màu nâu, ghế gấp màu đỏ tươi đẹp, còn có TV đầu to kiểu cũ, bên trong đang phát sóng tin tức.

Trương Trác lắc lắc đầu, cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình một chút, bên trên đen đen thô thô còn có rất nhiều vết chai, trên người mặc quần jean rách và một chiếc áo phông trắng rộng, vớ ở chân bị thủng một cái lỗ, ngón chân cái thò ra bên ngoài.

Thật tốt, lại được trở lại thanh xuân.

Trương Trác che mắt cười rộ lên, nhưng là cười… cười ra nước mắt.