Chương 9: Lần đầu giao phong (2)

“Anh Tinh Vũ đừng tức giận nữa. Em sai rồi, là em không nên nghi ngờ anh.” – Triệu Tuyết Tình không ngừng kéo cánh tay Lâm Tinh Vũ nũng nịu, khiến Vương Hâm Hâm Đứng bên cạnh trợn trắng mắt.

Vương Hâm Hâm buồn bực. Rốt cuộc Lâm Tinh Vũ chết tiệt này có chỗ nào mỵ lực như thế. Có thể khiến đại tiểu thơ một gia tộc như Triệu Tuyết Tình Đối với chàng khăng khăng một mực, cam nguyện là một nữ liếʍ chó như thế.

Trần thiếu không tốt. Trần thiêu có điểm nào kém hơn mặt hàng này? Vương Hâm Hâm không hiểu lên dứt khoát không nói chuyện, cúi đầu mải mê ăn kem.

Lâm Tinh Vũ thấy ánh mắt hâm mộ của người qua đường nhìn đến, lòng hư vinh thoáng chốc được thỏa mãn cực lớn, vỗ vỗ bờ mông mềm mại của Triệu Tuyết Tình, cười nói – “ Được rồi. Anh tha thứ cho em. Nhưng về sau đừng nghi ngờ anh như thế nữa.”

Triệu Tuyết Tình khéo léo gật đầu, cười nói – “ Sẽ không đâu sẽ không đâu. Anh Tinh Vũ là tốt nhất.”

“Tiểu Hào đâu rồi? Sao hôm nay nó lại không đến. Anh còn đang có một số việc cần tìm nó hỗ trợ đây?” – Lâm Tinh Vũ hỏi.

“Nó à. Đi xem xe rồi. Nói là có thể kiếm được một món lớn. Anh Tinh Vũ có chuyện gì có thể trực tiếp nói với em, em sẽ phân phó nó sau.” – Triệu Tuyết Tình cười trả lời.

Lân Tinh Vũ cũng không chút khách khí – “ Cũng không phải chuyện lớn gì. Anh muộn muộn mấy người từ chỗ nó Đi cùng anh đi tham khảo thị trường mua chút đồ vật.”

Triệu Tuyết Tình mở miệng đáp ứng, rất thức thời mà không hỏi đó là cái gì. Mượn người ý tứ chính là tìm mấy tiểu đệ làm hộ vệ cùng tay chân, Cần những chàng trai tráng niên tới làm côn đồ vậy chắc chắn nó không phải đồ vật bình thường gì.”

Nhưng Triệu Tuyết Tình biết bản lĩnh của Lâm Tinh Vũ, Cho nên nàng khéo léo không hỏi. Bỗng nhiên, Triệu Tuyết Tình nhìn thấy cửa hàng đồ hiệu Louis Vuitton, Đây là cửa hàng mà nàng luôn yêu thích nhất.

Nếu như không phải gia tộc nàng xuống dốc, nàng tự nhiên cũng có thể đến đó để tiêu phí, nhưng bây giờ nàng đã không có cái năng lực đó nữa. Tuy nhiên điều đó không làm trở ngại nào muốn đi xem một chút. Nữ nhân mà, không ăn được thì không thể nhìn sao. Nhìn một chút cho đỡ thèm cũng được mà.

“Anh Tinh Vũ, chúng ta đến cửa hàng đó xem đi.” - Triệu Tuyết Tình không ngừng lay lay cánh tay Lâm Tinh Vũ. Để cho chàng không thể tập trung chú ý để suy nghĩ, sau đó cũng nhìn theo phía ngón tay của nàng.

Chỉ thấy trên đường phố rộng lớn lộ ra một cửa hàng đồ xa sỹ hào hoa tráng lệ. Người đến người đi đều rất hâm mộ nhìn về phía tiệm đó nhưng tao số mọi người chỉ xem, đến dũng khí bước vào cửa cũng không có. – “Tuyết Tình, anh bây giờ đang ở giai đoạn xây dựng sự nghiệp, không thể xài tiền bậy bạ.” – Lâm Tinh Vũ cau mày, cảm giác ví tiền của mình đang điên cuồng kháng nghị.

Vương Hâm Hâm bên cạnh vô cùng khinh thường “Chậc” một tiếng khiến chàng vô cùng khó chịu. Nếu không phải nhìn cô ta còn có mấy phần sắc đẹp, chàng đã sớm đá cô ta ra chỗ khác rồi. Cả ngày chỉ biết đi Triệu Tuyết Tình như cái đuôi.

“ Chỉ là đi xem một chút thôi, em sẽ không mua.” - Triệu Tuyết Tình biết bây giờ Lâm Tinh Vũ khó khăn. Nhưng nàng tin tưởng anh Tinh Vũ của nàng sẽ bay lên rất cao một ngày nào đó.

Lâm Tinh Vũ gật đầu, ngoài miệng vẫn cường điệu – “ Chỉ nhìn không mua.”

Triệu Tuyết Tình mở miệng đáp ứng. Sau đó cả ba người lên rập khuôn từng bước mà đi về phía cửa hàng Louis Vuitton.

Mà trong tiệm lúc này.

Sau khi thử liền mấy bộ quần áo, Trần Dã cảm thấy Tô Nhiễm Nhiễm mặc cái gì cũng rất đẹp liền vung tay mua hết.

“Thế này có phải có chút quà lãng phí rồi không?” – Tô Nhiễm Nhiễm vẫn không có thói quen vung tiền quá chán như vậy. Mặc dù biết Trần Dã không thiếu tiền, nhưng vẫn không muốn để cho hắn quá tốn kém.

Trần Dã lại lắc đầu – “ Đây làm sao có thể là lãng phí. Giai nhân phối với lương trang. Những bộ quần áo này chỉ khi mặc trên người chị mới thể hiện được hết giá trị của chúng nó.”

Tô Nhiễm Nhiễm bị hắn dỗ đến vui vẻ ra mặt, liền không tính toán nhiều như vậy nữa. Trần Dã vừa định tính tiền, bỗng nhiên lướt thấy phía sau quầy có một bộ lễ phục dạ hội đặt trong tủ kính. Bộ lễ phục váy dài, thân váy ôm sát, Độ dài chỉ vừa đủ để che khuất một nửa bắp chân, hoa văn thanh nhã, tinh mỹ như mây, cổ áo bèo nhún, đẹp mà không loạn, như bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao sáng – “ Bộ này bao nhiêu tiền?” – Trần Dã hỏi.

Nhân viên phục vụ không dám mở miệng mà là nhìn về phía quản lý. Đây là bảo vật trấn tiệm, cô không dám tùy tiện làm chủ. Quản lý vội vàng đi đến, nhìn thấy toàn thân Trần Dã cao cấp cũng coi như đáng tiền nhưng bất quá chỉ có mấy ngàn. Lại nhìn Tô Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh. Mặc dù kinh diễm động lòng người những bộ quần áo bất quá chỉ có mấy trăm đồng, cô ta liền nghĩ đến những kẻ tiểu nhân ỷ có chút sắc đẹp là dựa hơi kẻ có tiền.

Từ xa xưa đàn ông gặp người mạnh mẽ hơn cũng hâm mộ và bội phục. Đàn bà gặp người càng đẹp hơn thì liên ghen ghét và muốn hủy hoại. Quản lý trưởng này dáng dấp cũng duyên dáng, lại thêm trang điểm một chút thì cũng có thể cùng Vương Hâm Hâm liều một chút so ra tám lạng nửa cân. Ngay cả Triệu Tuyết Tình sau khi trang điểm cũng không sánh nổi, càng không nói đến Tô Nhiễm Nhiễm.

Nhưng vị quản lý chỗ này lại nhìn về phía Tô Nhiễm Nhiễm với ánh mắt khinh thường khinh miệt. Xuất phát từ thái độ nghề nghiệp, quản lý trưởng vẫn mỉm cười – “Xin chào khách quan, bộ lễ phục này không rao bán.”

“A. Quần áo treo ở đây lại không bán, là do không thể mặc hay như thế nào?”

“ Không phải. Bộ lễ phục này là do đại sư thiết kế thời trang thế giới Phil thiết kế. Chỉ là trên cổ áo có một viên ngân Hà Trí Quang màu lam nhạt sữa có giá trị trăm vạn, bộ lễ phục này vô cùng vô cùng quý giá.” - quản lý trưởng ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại cố ý cắn rất mạnh mấy chữ cuối cùng. Giọng điệu này vừa gần gũi bình dị, lại vừa như gần như xa ẩn hiện nói trào phúng. Ý là bộ lễ phục này chỉ có người chân chính có tiền mới có thể mặc, những kẻ chỉ có chút ít tiền như mấy người vẫn là an ổn cầm chút tiền kia chậm rãi đi tiêu khiển thôi. Bộ đồ này mấy người mua không nổi đâu.

“Gọi ông chủ của mấy người tới đây.” – Trần Dã cũng không nói nhảm, trực tiếp nói quản lý trưởng đi tìm cửa hàng trưởng đến.

Hôm nay khánh không đi con xe cánh dơi đen Lamborghini của mình đến mà chỉ lái một con xe đơn giản Porsche Cayenne, cũng khó trách mà nhân viên này lại coi thường hắn.

Quản lý trưởng lại cười cười – “Thưa ngài, cửa hàng trưởng của chúng tôi rất bận rộn, không cần chuyện gì cũng phải quấy rầy đến ông ấy. Hóa đơn của ngài đã xong rồi, cộng thêm túi xách đặt làm và đồng hồ nữ cùng kiểu tổng cộng hết 64 vạn. Tôi có thể bớt cho ngài số lẻ. Tổng cộng cần thanh toán 60 vạn.” – Nói xong liền trả thẻ lại cho Trần Dã.

Bọn họ chỉ phụ trách thanh toán, nên căn bản không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền. Bây giờ ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng, nhân viên này là đang hạ lệnh đuổi khách.

Xã hội này có một hiện tượng rất kỳ quái. Nhân viên ngân hàng rõ ràng chỉ có 5000 tiền lương Hàng tháng nhưng lại xem thường những gia đình có tiền tiết kiệm mấy 100 vạn. Có những học sinh đi thi điểm số đếm ngược từ dưới lên nhưng lại xem thường những học sinh chỉ thi đậu môn bơi.

Trần Dã cười. Thành đã gặp quá nhiều dạng người như thế này. Đây là loại cá chạch gặp lươn điển hình, cảm thấy hắn cũng chỉ là đầu lươn. Thậm chí ngay cả mãng xà cũng xem thường mà không rõ chính cô ta mới là một con lươn.

Trần Dã vừa muốn nói gì đó, bỗng nghe một âm thanh quen thuộc vang lên – “Oa, anh Tinh Vũ, anh xem này, bộ quần áo này thật xinh đẹp quá đi.”

Lập tức, giọng của một nam tử vang lên – “ Đúng vậy, rất xinh đẹp. Nhưng mà Tuyết Tình à, chúng ta chỉ là đến xem thôi đó.”

Trần Dã cùng Tô Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn, nhất thời cười, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Những người vừa bước vào chính là Triệu Tuyết Tình cùng Lâm Tinh Vũ, còn có tiểu tùy tùng Vương Hâm Hâm.

Cùng lúc đó, ba người Triệu Tuyết Tình cũng phát hiện ra Trần Dã. Mặt tiền cửa hàng rất lớn, cũng có rất nhiều khoảng trống, năm người lại cứ đứng trừng mắt nhìn nhau như vậy.

Trần Dã ngược lại rất vui vẻ. Tất nhiên bộ lễ phục này Triệu Tuyết Tình cún nhìn trúng. Vậy thì bộ lễ phục này hôm nay không thể không mua, Không phải là vì Triệu Tuyết Tình mà là chuẩn bị cho Tô Nhiễm Nhiễm.