Chương 7: Số mệnh xen lẫn

Lúc này Trần Dã đang ngồi trên bàn rượu ăn uống linh đình, trong bữa tiệc có không ít người đến để kết giao. Đến cả nhà tam thúc xem thường hắn nhất không đến mời mấy chén rượu.

Con trai cả Trần Kỳ Thịnh và con trai thứ Trần Kỳ Hồng của tam thúc cũng chủ động bắt chuyện với Trần Dã. Mặc dù trong Ánh mắt đều là sự khinh miệt, nhưng lời nói lại vô cùng ân cần. Nói một hồi khiến Trần Dã chỉ cảm thấy khinh bỉ trong lòng.

Còn may là Trần Dã Cho dù là kiếp trước hay kiếp này cũng không thiếu kinh nghiệm đối diện với trường hợp như thế, nói chuyện như là cá gặp nước, thong dong ứng phó mọi tình huống. Nhưng cứ sau một khoảng thời gian phải giả bộ như vậy miết hắn liền có chút cảm thấy nhàm chán. Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn kêu lên. Thanh niên chào mọi người xung quanh một cái, rồi đi ra chỗ khác nhận điện thoại. – “A, là Tiểu Dã sao?” – Đầu dây bên kia chuyển đến một giọng nữ ôn nhu.

“Là cháu đây, bá mẫu có chuyện gì sao?” - người gọi điện đến chính là vợ của đại bá Trần Đông Quốc – Dương Lệ.

Dương Lệ mỉm cười nói – “ Cháu có thời gian không, đến Khí Vũ Hiên một chuyến. Có người rất quan trọng muốn gặp cháu.”

“ Người rất quan trọng? Là ai vậy?” – Trần Dã rất kỳ quái. Người quan trọng với hắn không phải đều đang ở Yến hội rồi sao.

“ Cháu qua đó một chuyến liền biết.” – Dương Lệ nói xong không để Trần Dã hỏi thêm câu nào đã cúp máy.

Trần Dã buồn bực, nhưng không dám chậm trễ. Vừa bắt ở lại cũng rất nhàm chán, hắn liền lấy xe chạy đến Khí Vũ Hiên.

#Editor có lời muốn nói: (Minh Nguyệt Mạn: Lái xe sau khi uống rượu?????? Tui xin từ chối hiểu.)



Khí Vũ Hiên lấy khách sạn Khí Vũ Hiên làm trung tâm, là một khu trung tâm thương mại xa hoa nhất Vân Thiên. Tầng thượng – tầng thứ 14 là một quán rượu, mặc dù không phải quán rượu trên tầng cao nhất cả nước, nhưng trang trí rất độc đáo, phí trên không trung treo những mảnh pha lê màu xanh bạc dài, giống như nửa treo cả Ngân Hà trên đầu. Đại sảnh chính được tô điểm bởi bọt nước, ngụ ý tài nguyên cuồn cuộc, thuận buồm xuôi gió.

Bởi vì là sản nghiệp của gia tộc, cho nên sau khi Trần Dã đến nơi sẽ tự có người giúp hắn cất xe. Hắn theo địa chỉ trong tin nhắn tìm đến tận phòng, gõ cửa đi vào. Chị thấy một người con gái dịu dàng đang ngồi ngay ngắn ở bên bàn trà, môi son hé mở, nhấp nhẹ hương trà.

“Bá mẫu.” – Trần Dã gật đầu chào hỏi. Trong ấn tượng của hắn, bị bà mẫu này đối xử với hắn cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn đã giúp hắn không ít việc lớn nhỏ.

Kiếp trước sau khi đại bá vào tù, bá mẫu liền mang theo hai đứa con gái trốn về nhà mẹ đẻ. Nhưng sau này không biết vì sao lại bị buộc phải nhảy lầu trong lúc quần áo không chỉnh tề, tử trạng vô cùng thê thảm.

Ở một đời này, Trần Dã tất nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Kể từ sau khi giúp ông nội giải độc, hạnh đã quyết tâm phải thay đổi chính mình và tất cả những người bị hắn làm cho liên lụy ở kiếp trước thoát khỏi phần mềm bi thảm.

Nhưng bá mẫu hôm nay vụиɠ ŧяộʍ kéo hắn từ yến tiệc đến nơi này là vì lý do gì, hắn lại không tài nào đoán ra.

“ Hôm nay cháu ở trên gia tộc biểu hiện rất tốt. Mọi người khen ngợi cháu rất nhiều đó. Đại bà cháu cũng vì Cháu có một mối nhân mạch tốt như thế mà hôm nay rất cao hứng.” - Đầu ngón tay Dương Lệ đưa ra phía trước một chút, rót cho Trần Dã một ly trà thơm, mỉm cười nói: “ Nhưng mà hôm nay Ta gọi cháu tới đây là có một chuyện đặc biệt khác.”

“ Là người rất quan trọng kia?” – Trần Dã hỏi.

Dương Lệ gật đầu – “ Cũng coi như là cho cháu xem mắt trước đi.”

Phốc phốc.

Vừa uống được một ít trà trong nháy mắt liền phun ra ngoài. Trần Dã nhanh chóng lau khoé miệng. Lau sạch sẽ nước trà trên bàn, cười nói: “Bá mẫu là đang nói đùa sao?”

Dương Lệ chậm rãi lấy khăn sạch ở bên cạnh, lần nữa lau sạch lại nước trà trên mặt bàn, cười nói: “ Cháu thấy ta giống như đang nói đùa sao?”

Giống! – Trần Dã yên lặng nói thầm.

Hắn tự nhiên cũng biết suy nghĩ của đại bá và bá mẫu. Ông ấy nhất định là muốn hắn sớm lấy vợ, Để dễ bể đoạn tuyệt con đường liếʍ chó không vận đường về của hắn. Nhưng mà thế này cũng quá nóng vội rồi đi.

Cho dù hắn đã không còn liếʍ chó nữa, nhưng mà hắn cũng không thể “bá vương ngạnh thượng cung” a. – “Bá mẫu, cháu hiểu ý của người và đại bá. Điểm xuất phát là tốt, nhưng xuất phát sẽ không tốt….”

Trần Dã còn chưa nói xong. Bàn tay trắng nõn của Dương Lệ vỗ nhẹ. Một thân ảnh yểu điệu từ ngoài cửa đi vào. Gót sen chuyển chuyển, eo nhỏ nhắn chập chờn uốn lượn. Đó là một cô gái rực rỡ như ánh bình minh, cao quý như hoàng hậu, xinh đẹp yểu điệu như tiên nữ. Thậm chí ngay cả quần áo cô ấy mặc trên người cũng không có cảm giác như nhân gian mà là cả bầu trời nghê thường nhiều màu sắc. Rõ ràng chỉ là quần áo âu phục bình thường, nhưng mặc trên người cô ấy lại khiến cho thế giới trắng đen lại tỏa ra nhiều màu sắc.

Trần Dã cảm thấy khuôn mặt của cô gái này có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhận ra là ai. Hắn khẳng định 100 % là mình chưa từng gặp qua một người con gái nào động lòng đến thế. Trần Dã lại dụi dụi mắt, hình cơ hồ không thể tin vào ánh mắt của mình.

Trên thế giới này lại có một cô gái như vậy. Ăn giống như có thể nhìn thấy phong tình vạn chủng trên người cô ấy. Cô nhẹ nhàng đi tới. Mái tóc bay bay, làn eo nhỏ đung đưa, toàn thân như phát ra ánh hào quang, giống như có cả trăm ngàn nghê hồng đang bay múa.

“Mẹ, Tiểu Dã. Thật ngại quá. Vừa rồi con làm sổ sách có chút bận rộn, bây giờ vừa mới tan tầm.” – Cuối hè gió đêm có chút lạnh, Trần Dã lại cảm giác trong lòng mình đang nóng nảy hết cả lên.

Dương Lộ nhìn biểu cảm của Trần Dã, hẳn là không cần bà nhiều lời nữa.

“Cô. Cô là… chị Nhiễm Nhiễm?” – Trần Dã lắp bắp nói. Hắn cuối cùng cũng phản ứng lại được. Lại nhìn vẻ mặt của Dương Lệ, lại nhìn tuyệt đại mĩ nhân trước mắt, hắn cuối cùng cũng nhận ra đây là ai.

Mặc dù khi còn bé hai người từng chơi chung. Nhưng chỉ vài năm sau càng ít gặp mặt. Về sau nữa thì không còn liên hệ đến mức gần như đã quên sạch về đối phương.

Không nghĩ họ còn có thể gặp lại nhau ở chỗ này. Nhưng càng hoang đường hơn chính là hai người lại trở thành đối tượng hẹn hò của nhau. Không thể tin được. Khó có thể tin được.

Đây chính là con gái ruột của đại bá và đại mẫu – Trần Nhiễm Nhiễm.

Đây là vở tuồng ở đâu ra vậy. Đại gia tộc Liên có thể chơi đến bùng nổ như thế sao. Lập tức một luồng mưa to gió lớn cuốn sạch toàn bộ suy nghĩ của Trần Dã.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ kia, hắn muốn chiếm hữu.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ kia, sự tự tin ngút trời kia, lại cùng dung mạo và khí chất khiến người ta mỗi ngừng mà không được. Khiến hắn chỉ nhìn cũng có cảm giác như có toàn bộ cả thế giới. Cho dù là ai cũng đều nhìn đến điên cuồng. Nhưng đây lại là chị họ ruột của hắn.

Làm sao đây?

Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, người đã sống qua hai đời lại có hệ thống bảo hộ như Trần Dã, không thể không nói, đại não ngay lúc này vẫn quán triệt chết máy ứng đọng tại chỗ.

Thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Trần Dã, Dương Lệ cười khúc khích, cuối cùng mở miệng nói – “ Có phải cháu đang cảm thấy rất kỳ quái hay không. Vì sao ta lại giới thiệu con gái ruột đến xem mắt cho cháu?”

Trần Dã thẫn thờ gật đầu. Trần Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, không đợi Trần Dã kịp phản ứng lại đã cười nói – “ Em trai đây là thích chị sao?”

“Thích.” – Trần Dã cơ hồ lỡ thốt ra trong nháy mắt, nhưng vừa nói xong liền hối hận. Trong đầu hắn hiện lên kiếp trước của cô.

Vẻ đẹp hơn người, thông minh lanh lợi, làm việc rất kiên cố lại có thiên phú kinh doanh, được đại bá rất tán thưởng. Sau khi tốt nghiệp được đưa đến công ty thực tập. Sau này trở thành cánh tay đắc lực của đại bá trong công ty. Sau này khi chính hắn trở nên nghèo túng cũng đã từng giúp hắn vô số lần. Thậm chí là giúp không cần lấy lại mấy ngàn vạn, số tiền đó đều là cô ấy lấy tiền của chính mình ra tương trợ.

Nhưng hạnh kiếp trước đến chết cũng không đổi, vẫn còn mê luyến Triệu Tuyết Tình. Có bao nhiêu tiền đều dốc sạch vào nàng ta. Kiếp trước hành rất nhiều lần cự tuyệt lời mời củaTrần Nhiễm Nhiễm. Cuối cùng cô với Trần Dã cũng hoàn toàn hết hy vọng. Sau đó cô bị tam thúc lúc này đã nắm giữ gia tộc tùy tiện tìm một công tử nghèo khó cả qua.

Người đó về sau đối với cô ấy vô cùng hà khắc. Cuối cùng cô ấy vì khó sinh mà chết. Trước khi chết hắn còn nhận được một tin nhắn của cô. Cô hy vọng hắn có thể đến nhìn cô một lần cuối trước khi chết. Nhưng thời điểm đó công ty của hắn sắp bị đóng cửa, còn không ngừng theo đuổi Triệu Tuyết Tình, liền không có thời gian đến thăm cô.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng thương như thế, Đến tận lúc chết cũng không thể nhìn thấy hắn một lần. Mỗi lần nghĩ đến đây, Trần Dã cảm thấy nội tâm như bị hằng ngàn mũi kim đâm vào rất đau đớn.