Lành ít dữ nhiều, chờ Lục điện hạ tỉnh lại. Vệ Trăn nghe không đúng, lôi kéo Vệ Lăng đến sau màn che bên cạnh hỏi thăm.
"A tỷ nói cái gì?" Vệ Lăng nhíu mày, "Cảnh Khác chưa chết, chỉ là tính mạng hấp hối, chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình huống đúng là không thể lạc quan, có thể cứu về từ Quỷ Môn quan hay không thì khó mà nói..."
Vệ Trăn rũ hàng mi dài xuống, lẩm bẩm nói: "Vậy sao."
Nàng nhớ rõ trước khi mình đi từng thăm dò qua hơi thở của Cảnh Khác mà, rõ ràng là không có hơi thở, làm sao còn sống cơ chứ?
Trừ phi là...
Đỉnh lô thanh đồng bày biện ở bên trong điện.
Hương liệu bên trong trước đó đã bị đổi thành thuốc mê, cho nên làm cho Cảnh Khác khi đó chỉ là ngất đi.
Gió đêm ào ào, một cỗ hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân xông vào trong lòng Vệ Trăn.
Lúc nghĩ ngợi, một bên màn che lay động, có hai thân ảnh một trước một sau vòng đi ra.
Bốn phía vang lên tiếng hành lễ của đám người, Vệ Trăn cũng hành lễ theo.
Thái tử ngọc quan bác mang, chậm rãi đi ra, thần sắc trầm ngưng, cùng người sau lưng hắn —— thiếu tướng quân Kỳ Yến đã cởi bỏ khôi giáp lạnh lẽo cứng rắn, đổi lại một kiện cẩm bào vân văn, quả thực là sáng sủa như ngọc, phong thái phong thần tuấn lãng.
Thái tử ra hiệu đám người bình thân, đơn giản thăm hỏi vài câu, sai thị vệ tiếp tục gặng hỏi, không bao lâu đã chú ý tới Vệ Trăn, đi về phía bên này.
"Tối nay xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, nàng có bị hù dọa không?"
Vệ Trăn hạ thấp người hành lễ, lời nói ôn nhu: "Đa tạ điện hạ nhớ nhung, có thị vệ bảo hộ ở bên cạnh, thần nữ chưa từng chấn kinh."
Nam tử trước mặt dung mạo cử chỉ đoan trang tao nhã gật đầu: "Như thế thì tốt."
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Thái tử chợt hỏi: "Ngược lại là chạng vạng tối trên yến tiệc không thấy nàng, là đi nơi nào?"
Vệ Trăn sớm đã chuẩn bị tốt câu trả lời: "Bẩm điện hạ, thần nữ không thắng tửu lực, muốn đi ra ngoài cho tản mùi rượu, thuận tiện đến tẩm xá của a đệ giúp hắn lấy một kiện đồ vật đến, vừa lúc gặp phải thiếu tướng quân đến đây điều tra thích khách, do đó chậm trễ hồi lâu."
Vệ Trăn hơi ngước ánh mắt lên, nhìn về phía người sau lưng Thái tử.
Thái tử dừng một chút, hỏi: "A Yến, thật sao?"
Thiếu niên vốn đang căn dặn thủ hạ làm việc, nghe vậy quay đầu tới.
Vệ Trăn nhắc đến Kỳ Yến là muốn mượn miệng của hắn cho mình một cái minh chứng lý do không có mặt. Nhưng nàng cũng không dám khẳng định, Kỳ Yến trước khi điều tra rõ ràng chân tướng sẽ thay nàng đè chuyện này xuống, không khai nàng ra hay không.
Vệ Trăn chạm phải ánh mắt thanh thủy của hắn, trên mặt không tỏ vẻ gì, đầu ngón tay giấu phía dưới ống tay áo lại căng cứng như dây cung.
Thật lâu, nghe được một tiếng "Ừ" từ trong miệng hắn nói ra.
Bàn tay Vệ Trăn đang nắm chặt tay áo chậm rãi buông lỏng ra.
Thái tử cũng không tiện mở miệng hỏi tiếp, cũng không truy vấn, chỉ sai hạ nhân đưa áo choàng tới: "Thời gian không còn sớm, ta đưa tỷ ngươi đệ hai người về tẩm điện trước."
Vệ Trăn lắc đầu: "Không cần làm phiền điện hạ, ta cùng a đệ trở về là được."
Thái tử ôn tồn lễ độ, có phong thái quân tử, từ trước đến nay đối với người nào đều như gió xuân ấm áp, chỉ là đối với Vệ Trăn và đối với những người khác cũng không có bao nhiêu khác nhau.
Mối hôn sự này đã định ra từ một đời trước, hai người chưa thành thân, tính không được có bao nhiêu tình cảm, lúc này cũng chẳng qua chỉ là vị hôn phu hôn thê với nhau, ngầm hiểu mà đối đãi như tân thôi.
Vệ Trăn không dám để cho mình quấy rầy đến hắn quá nhiều, chỉ bảo đưa đến cửa đại điện là được.
Nước mưa mông lung, giọt mưa từ mái hiên rơi xuống như là chuỗi ngọc châu bị đứt đoạn, càng không ngừng rơi trên mặt đất.
Trên đường đi Vệ Trăn tâm thần có chút không tập trung, đợi trở lại tẩm xá, Vệ Lăng nói: "A tỷ làm sao vậy?"
Hắn ngồi xuống ở bên cạnh nàng, "Gần đây tỷ luôn tinh thần không tốt, vẫn là bởi vì ác mộng quấn thân? Ngày mai ta tìm cho tỷ một phương sĩ đến xem nhé?"
Vệ Trăn nói: "Nơi này là Ly Cung, sinh thần của Thái hậu sắp tới, lúc này tìm phương sĩ, sợ là không quá thỏa đáng."
Nói đến ác mộng, gần đây Vệ Trăn đúng là hay mơ một vài giấc mộng có chút quỷ quyệt quái dị.
Trong mơ cục diện rối loạn, từng màn cưỡi ngựa xem hoa hiện lên ở trước mặt, nhưng cuối cùng lại như cách một tầng sương mù, nhìn không rõ lắm.
Trước đây nàng chưa từng để ở trong lòng, cho đến hôm nay ——
Nàng từng nằm mơ thấy Cảnh Khác máu me khắp người, ngã vào trong vũng máu, cảnh tượng này đã biến thành sự thật.
Vì sao mộng cảnh lại biến thành sự thực? Việc này quái lực loạn thần, Vệ Trăn chỉ có thể đổ cho trùng hợp, hoặc là sau khi nàng tỉnh lại ký ức xuất hiện hỗn loạn.
Quan trọng hơn chính là, bây giờ Cảnh Khác chưa chết, tựa như một cây gai sắc nhọn đâm vào trong lòng, làm nàng đứng ngồi không yên.