Vệ Trăn quỳ xuống trước mặt Vương hậu, chập hai ống tay áo lại, cúi người quỳ lạy hành đại lễ, làn váy tỏa ra nền đất.
Vương hậu nói: “A Trăn, đứng dậy trước đã.”
Thái tử cúi người đỡ nàng, Vệ Trăn tránh người đi, vẫn tiếp tục quỳ: “Năm đó quân thượng định hôn sự cho thần nữ và Thái tử điện hạ nhưng không ngờ trong ấy lại có khúc mắc, phát sinh ra nhiều biến cố, giờ đây Thái tử điện hạ và nhị muội tâm đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, thần nữ cũng không muốn làm người xấu. Mong Vương hậu điện hạ thành toàn cho tấm lòng của thần nữ, hủy bỏ mối hôn sự này.”
Thái tử cúi đầu gọi nàng: “A Trăn, nàng đang nói gì vậy?”
Vệ Trăn nhìn hắn ta: “Không phải điện hạ nói chuyện này do ta làm chủ sao?”
Cảnh Hằng va phải ánh mắt của nàng, đôi mắt đen láy ấy như ngâm trong băng lạnh, dường như tránh xa hắn ta nghìn dặm.
Giọng nói của Vương hậu vang lên từ phía trên: “Chuyện lớn như hôn ước không phải chuyện trẻ con, A Trăn đứng lên trước đã, chớ kích động.”
Bất kể thế nào Vương hậu vẫn giúp Thái tử, tuy nói mọi thứ đều mặc cho Vệ Trăn quyết định nhưng thật sự nghiêm trọng đến bước hủy hôn thì liền lật lời.
Vệ Dao bò đến bên cạnh Vệ Trăn, nghẹn ngào bảo: “A tỷ nói như thế khác nào khiến muội muội trở thành tội nhân phá hoại nhân duyên của a tỷ? Muội muội quý mến Thái tử nhưng cũng rõ lý lẽ, biết không nên nhập nhằng dây dưa với tỷ phu.”
Vệ Trăn nói: “Vậy ngươi không muốn gả vào Đông cung sao?”
“A Dao nhất thời hồ đồ nên mới phạm sai lầm, trong lòng lấy làm hối hận, sao có thể nhập nhằng ở bên Thái tử biểu ca được?”
Lời này khiến Vệ Lăng đứng bên cạnh phì cười: “Không thể nhập nhằng theo Thái tử được, vậy tức là chỉ muốn làm chính phi, để a tỷ của ta nhường hoàn toàn mối hôn sự này cho ngươi?”
Vành mắt Vệ Dao đỏ bừng, lén cắn cánh môi: “A huynh…”
Vệ Trăn lặng thinh nghe tất cả, nàng không muốn khiến chuyện này đổ hết lên người Vệ Dao, còn Thái tử trong chuyện này lại chẳng hề có trách nhiệm gì, nhưng hắn ta lại đứng ở một bên không nói không rằng một lời, bàng quan nhìn tỷ muội hai người họ tranh cãi, như thể tranh đoạt tình nhân vì hắn ta vậy.
Ánh mắt của Vệ Trăn hơi hướng lên, vì lễ tiết nên chỉ rơi lên trên làn váy giữa đầu gối của Vương hậu.
Làn váy dài thêu trăm con chim hoa lệ vô ngần, sợi chỉ thêu màu vàng kim tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, mang theo sự tôn quý và khoan thai của Vương hậu một nước. Nặng nề biết bao.
Ánh mắt từ trên chỗ ngồi hướng đến như chứa sức nặng ngàn cân, chèn ép lên người Vệ Trăn, nặng trình trịch.
Nàng vẫn luôn thỏa đáng lễ nghĩa, nàng dịu giọng nói: “Cảm tạ sự yêu mến của Vương hậu điện hạ mấy ngày nay, chỉ là chuyện nhân duyên không thể cưỡng cầu. Sau thọ yến của Thái hậu thần nữ sẽ khởi hành xuống Nam trở về quê cũ. Như thế sẽ không khiến Vương hậu điện hạ khó xử.”
Nói xong nàng bèn hành lễ cáo lui, tay áo dài như tuyết, mặc cho người phía sau kêu hô nàng cũng không ngừng bước.
Vệ Lăng đi theo phía sau, liếc một cái nhìn sắc lẹm cho Thái tử.
Một vở hề đến bước này mới ngưng.
Sau khi Vệ Trăn đi, Vương hậu dùng móng tay đỡ trán, lạnh giọng đuổi mẹ con Vệ Dao lui xuống.
“Thái tử định kết thúc chuyện này như thế nào?” Giongj Sở hậu khàn đặc.
Bà ấy nhìn Thái tử đang đứng ở bên cạnh, bóng mờ phủ xuống xung quanh hắn ta nên khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt của hắn ta.
“Khi xưa con và Vệ Dao lén lút gặp gỡ, bổn cung đều nhắm một mắt mở một mắt vờ như không thấy gì. Nhưng hai người các con đã lén lút qua lại mà lại không biết phải che giấu một hai ư?”
Trong lời nói đầy sự quở trách, không phải là trách Thái tử và Vệ Dao lén lút gặp gỡ mà là trách bọn họ để người ta phát giác ra.
“Mẫu tử Vệ gia kia đúng thật là mẹ truyền con nối, muội muội tốt này của bổn cung năm đó chưa xuất giá đã mê hoặc đàn ông đã có thê tử, chưa gả đã có mang, là do bổn cung giúp bà ta xử lý tất cả mọi thứ, sau cùng còn giúp bà ta gả vào Vệ gia như ý muốn, giờ đây con gái của bà ta cũng đi theo con đường y như thế.”
Thái tử nói: “Sao mẫu hậu có thể đổ hết tội lỗi lên A Dao được? Do nhi thân cũng có ý với nàng ấy nên mới âm thầm qua lại với nàng ấy.”
Vương hậu nghe thấy ăn bênh vực Vệ Dao như thế thì liên tục lắc đầu bảo: “Chuyện đã đến nước này, trong lòng Thái tử đã có suy xét gì chưa?”
“Trước mắt trấn an trưởng nữ của Vệ gia trước đã. Vệ Trăn nói muốn hủy hôn chẳng qua là tức giận nhất thời, than vãn sau cơn tức giận. Tuy lòng có oán giận nhưng cũng sẽ biết chuyện hôn sự khó hủy quá đỗi.”
Vương hậu nhìn hắn một cách đầu ẩn ý sâu xa.