Chương 46

Kỳ thi học kì sắp đến, chương trình giảng dạy trong khối sẽ có những sửa đổi lớn.

Tất cả học sinh trong khóa từ tự nhiên đến xã hội đều cần phải học môn lịch sử, chính trị, bao gồm cả phần phân tích và đọc hiểu trong những buổi tăng tiết tự học vào buổi tối. Các học sinh đều phải thuyết trình và làm bài ôn luyện lịch sử cùng chính trị.

Chaeyoung là học sinh duy nhất không cần phải đến lớp vào tiết tăng tiết buổi tối. Vì thế mỗi ngày sau khi tan học nàng đều mang bài tập về nhà tự giác làm bài.

Lisa hiện còn chưa được xuất viện, lần trước chủ quan chạy về nhà để gặp Chaeyoung khiến vết thương của cô bị động mà nhiễm trùng dẫn tới sốt cao, bị bác sĩ mắng một hồi, ông bà Manoban nội cũng trông chừng 24/7 không cho cô chạy loạn, Lisa cả ngày nằm trên giường bệnh, không phải làm bài tập thì chính là gọi điện cho Chaeyoung, cả hai vừa nói chuyện phiếm, vừa cùng nhau trao đổi cách làm bài tập.

Khoảng chừng 1 tuần trước khi đến kì thi, cô mới được gỡ bỏ lớp băng gạc dày cộm, lại nổi lên ý nghĩ muốn thay đổi diện mạo một chút.

Lúc xuất viện, bác sĩ dặn dò thật kĩ là không được đυ.ng vào nước, hạn chế gội đầu càng tốt, Lisa lại không bỏ vào tai. Cô đi đến tiệm cắt tóc mà tìm thợ tạo kiểu mới cho mình, còn không quên nhắc người đó tránh miệng vết thương ra. Sau khi đã làm xong mọi việc, gội đầu sạch sẽ cô mới đi đến trường học.

Tiết thứ tư của buổi chiều là môn thể dục.

Mọi người trong lớp đều ra sân thể dục, chỉ có mình Chaeyoung là đang ngồi trong lớp học đọc sách. Nàng không học thể dục, tiết thể dục nàng đều ở trong lớp để tự học.

Cửa sau bị gõ hai cái, có tiếng bước chân truyền đến.

Một quả bóng tròn đột nhiên dừng lại trên tay nàng, Chaeyoung không biết bạn học nào lại sẽ tới đùa giỡn với mình, chỉ lẳng lặng ngồi im tại chỗ. Người nọ bước lại gần, hơi thở mang theo chút hương vị Coca, một chút ngọt ngào pha lẫn một chút mát lạnh.

"Lisa!" Nàng vươn tay thăm dò chạm vào cô, khóe môi nở một nụ cười vui mừng không thể che giấu.

Lisa ngại vì đang ở trường học, nên không dám hôn nàng, chỉ dẫn nàng đi ra ngoài "Chị đưa em đi chơi bóng."

Chaeyoung sững sốt một chút "Chơi bóng sao?"

Nàng nắm gậy dẫn đường trong tay, nhưng lại không để nó có cơ hội chạm đất, Lisa giữ chặt cánh tay nàng dẫn nàng đi ra ngoài sân tập.

Chaeyoung tự hỏi trong đầu: Nàng là một người mù không nhìn thấy, nàng có thể ném trúng bóng bằng cách nào chứ?

Rất nhiều người có mặt trên sân thể dục đã nhìn thấy Lisa dịu dàng dẫn Chaeyoung đến đây, tay còn ôm theo quả bóng rổ.

Tất cả mọi người đều dừng tất cả hoạt động mà bàn tán sôi nổi, họ không thể tưởng tượng được mà suy nghĩ: Lisa đưa người mù đi chơi bóng rổ?

Chaeyoung không nhìn thấy biểu hiện của mọi người nhưng lại nghe thấy rất nhiều giọng nói, dường như đang bàn tán nói về nàng, thân thể nàng căng thẳng phản xạ có điều kiện muốn quay người rời đi ngay lập tức, nhưng lại bị Lisa dẫn một đường đến sân bóng rổ. Ngay khi những người ở sân bóng vừa nhìn thấy Lisa đi đến, họ vội vàng chạy đi ôm lấy tài sản của bản thân rồi bỏ chạy.

Sau khi Lisa rê bóng ném vào rổ, cô vỗ quả bóng xuống đất vài cái, rồi ném nó vào trong lòng ngực Chaeyoung.

Chaeyoung không biết chơi bóng, nàng hầu như rất hiếm khi đυ.ng đến bóng, sau khi bắt được quả bóng, lại có chút ngẩn ngơ.

Nàng quay mặt về phía cô nhỏ giọng nói "Em không biết chơi bóng rổ."

Lisa nhích người lại gần, nắm lấy tay nàng, , giữ tay nàng để vỗ về " Em chỉ cần đập quả bóng trong tay xuống mặt đất, tập trung để duy trì tần suất và phương hướng" cô nói rồi buông tay Chaeyoung ra.

"Tiếp tục vỗ, đừng dừng lại."

Chaeyoung vỗ vài cái, cảm thấy hơi bất ngờ, nàng đập nhẹ vào quả bóng rổ.

Lòng bàn tay bị chấn động đến mức đau nhức.

Nhưng trong lòng lại nổi lên một tia vui sướиɠ kì lạ.

"Tiếp theo, chị sẽ dạy cho em ném bóng vào rổ." Lisa lại đi tới, từ phía sau ôm lấy nàng, hơi thở trên người cô giống như một tấm lưới bao phủ nàng từ phía sau.

Mùi thơm của nước xả quần áo, ít nước hoa, còn có cả vị Coca chưa tan hết.

Trong đầu Chaeyoung mờ mịt hiện lên hình dáng của một cô gái mạnh mẽ.

Cô từ phía sau giữ lấy bàn tay nàng, kẹp chặt quả bóng rổ trong tay, giơ cánh tay lên điểm cao nhất, sau đó thì thầm vào tai nàng "Tay em quá ngắn."

Vừa dứt câu, tay cô di chuyển, dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, nâng cả người nàng giơ lên cao.

Chaeyoung khẽ kêu một tiếng "Á", sợ bị các bạn trong lớp nhìn thấy, nên cả người hoảng loạn không biết phải làm sao "Lisa!"

"Em sợ cái gì." Lisa thấp giọng kêu lên "Ném bóng là phải đặt bóng ở phía trước đầu."

Lực tay đặt trên eo rất mạnh, véo eo nàng rất đau, Chaeyoung ném lung tung quả bóng về phía trước.

Lisa đặt nàng xuống.

"Em có nghe thấy không?" Cô hỏi.

"Cái gì?" Trái tim Chaeyoung đập dữ dội.

Lisa vỗ quả bóng rổ bắt đầu bước đi, nhảy lên, ném vào rổ.

Quả bóng rổ vào khung, và khi nó lọt vào lưới phát ra một tiếng "Cạch."

Âm thanh tương tự như khi nàng vừa mới ném quả bóng vào rổ.

Cô vỗ bóng đi lại, xoa nàng như là khen thưởng, giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên, mang theo ý cười.

"Tiểu tổ tông của chị giỏi quá! Chúc mừng em bóng đã vào rổ rồi."

________________

Chap này viết được 2 ngày rồi mà quên đăng ƪ(˘⌣˘)ʃ