Chương 64

Ở công ty Lisa chuyên về nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, cũng như các loại sản phẩm *AI khác.

*AI (viết tắt của Artifical Intelligence - Trí Thông Minh Nhân Tạo) là công nghệ mô phỏng các quá trình suy nghĩ và học tập của con người cho máy móc, đặc biệt là các hệ thống máy tính. Các quá trình này bao gồm việc học tập (thu thập thông tin và các quy tắc sử dụng thông tin), lập luận (sử dụng các quy tắc để đạt được kết luận gần đúng hoặc xác định), và tự sửa lỗi. Các ứng dụng đặc biệt của AI bao gồm các hệ thống chuyên gia, nhận dạng tiếng nói và thị giác máy tính (nhận diện khuôn mặt, vật thể hoặc chữ viết).

Những năm tháng miệt mài trong nhóm nghiên cứu, cô đã nghiên cứu thành công một chiếc mũ bảo hiểm thông minh, và gần đây nhất cô đã một lần nữa thành công trong việc nghiên cứu ra mắt kính thông minh.

So với mũ bảo hiểm thông minh, mắt kính thông minh có vẻ nhẹ nhàng lại thuận tiện hơn.

Loại tròng kính này chỉ có một chức năng: Có thể cho người đeo nó, xuyên qua mắt kính nhìn quét các khu vực khác nhau, hình thành một hình ảnh phong phú đầy màu sắc trong tâm trí.

Nói một cách đơn giản, là có thể cho người mù, nhìn thấy thế giới thêm một lần nữa qua công nghệ AI .

Lisa đã bắt đầu nghiên cứu đầu đề này từ năm nhất đại học, còn kéo theo nhiều giáo sư để cùng nhau nghiên cứu, mãi đến năm hai khi cô công bố kết quả nghiên cứu của mình, mới được ông chủ lớn trong công ty AI chú ý tới, sẵn sàng trả mức lương cao mời cô về dẫn dắt nhóm nghiên cứu để tạo ra các sản phẩm.

Từ mũ bảo hiểm thông minh đến mắt kính thông minh, toàn bộ quá trình, đã khiến cô mất bốn năm.

Tại buổi ra mắt sản phẩm, Lisa một thân suit đen nghiêm túc, chuyên nghiệp đứng trên sân khấu giới thiệu với mọi người bên dưới sân khấu sản phẩm mới - mắt kính thông minh.

"Chúng tôi giữ lại mũ bảo hiểm thông minh để kiểm tra lại đường truyền không khí và kiểm soát khí, và dựa trên cơ sở này, tăng thêm hệ thống ánh sáng, tương đương với việc tăng thêm một lớp thẩm mỹ cho bộ não của chủ thể."

"Triển lãm này tôi muốn nói rằng, nhờ có vợ của tôi Park Chaeyoung, tôi mới có thể làm ra một sản phẩm mang ý nghĩa lớn thế này để trưng bày trước mặt mọi nguoi đây. Chắc mọi người đều biết, tôi nghiên cứu cặp kính này là vì cô ấy."

Phía dưới tràng ngập tiếng vỗ tay.

Chaeyoung mỉm cười đứng dậy, bụng nàng giờ đã rất lớn, bên cạnh có người đỡ nàng lên sân khấu.

Lisa nắm tay nàng, sau khi sắp xếp giúp cho Chaeyoung chỗ ngồi tốt trên ghế, cô mới lấy mắt kính thông minh ra, đeo lên cho nàng.

Trước khi mang lên cho Chaeyoung, cô đã tìm hai người mù già đến để thử nghiệm, hai người bọn họ đều có thể nhìn thấy được.

Nhưng Lisa bây giờ vẫn rất khẩn trương.

Cô sợ rằng Chaeyoung sẽ không nhìn thấy, sẽ vô tình khiến nàng thất vọng...

"Bây giờ, nói cho chị biết, em nhìn thấy mấy người ngồi ở phía hàng ghế đầu?" Cô thấp giọng hỏi, trong hội trường ai nấy cũng đều lộ ra một tia khẩn trương.

Chaeyoung chần chờ một chút, rồi mới trả lời "Mười hai người."

Sau khi nàng đeo kính, cả người đều choáng váng.

Lần đầu tiên trong tâm trí của nàng, nàng có thể nhìn thấy nhiều màu sắc đến như vậy, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người, bao gồm cả tất cả các loại biểu cảm trên khuôn mặt của họ.

Niềm vui và sự phấn khích gào thét trong ngực, Chaeyoung kích động đến nỗi toàn bộ cơ thể phát ra từng đợt run rẩy rất nhỏ.

Nàng gấp không thể chờ nổi muốn đứng dậy để nhìn Lisa.

Phía dưới có người đứng lên hô lớn "Tôi mặc quần áo màu gì?"

Chaeyoung đeo mắt kính, tròng kính màu trắng tinh khiết nhìn về phía đối phương, cười nói "Màu đỏ."

Cả khán phòng ồ lên.

Dưới sân khấu, Claire và Mason cũng vọt lên.

"Chaengie! Là mẹ đây! Con có thấy mẹ không?"

"Chaengie, là ba! Con nhìn ba xem, nhìn ba xem!"

"Con thấy được." Chaeyoung đưa tay về phía bọn họ "Ba, mẹ ơi, con thấy hai người, hai người đều đã già... Đã có tóc bạc rồi."

Một câu nói khiến hai vợ chồng nhà Park nhất thời đều đỏ cả hốc mắt.

Claire và Mason ôm chặt nàng mà khóc, bên kia các thành viên trong đoàn tình nguyện của Chaeyoung, cũng điên cuồng xông lên bắt tay nàng.

Giáo viên của nàng, có cả các giáo sư, cả hiệu trưởng trường cấp ba cũ dưới khán đài, nàng bắt tay và cười chào hỏi từng người.

Lisa vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng nàng.

Cho đến khi Chaeyoung chào hỏi tiếp đón xong đám đông, nàng xoay người.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng của Lisa trông như thế nào.

Người phụ nữ cao ráo, mặc một bộ suit đen nghiêm túc, cổ áo phẳng phiu giúp tôn lên dáng người chính chắn của cô.

Khuôn mặt thâm thúy, đường cong rõ ràng, hàm dưới hơi dương dương, một đôi mắt to đen xinh đẹp, mang khí chất kiêu ngạo, đuôi mắt tự nhiên kéo dài ra ngoài, nếp gấp rất sâu.

Mũi cao và đôi môi hơi dày.

Đó là người bạn đời xinh đẹp của riêng nàng.

Mặc dù Lisa đã kết hôn, lúc ở trong trường đại học mỗi ngày đều đeo nhẫn cưới, nhưng cô vẫn được rất nhiều cô gái tuyên bố theo đuổi.

Chaeyoung bước nhanh đến trước mặt cô, liền nghe thấy giọng nói của cô hơi khàn khàn hỏi "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Chaeyoung cười gật đầu.

Lisa tiến lên một bước, ôm nàng vào trong ngực, khàn giọng nói "Cậu tên gì? Nói cho tôi biết, tôi sẽ tha cho cậu."

"Chaeyoung." Nàng ôm lấy eo cô, nước mắt lưng đầy.

Trong giọng nói của Lisa tràn ngập ý cười, ánh mắt lại càng thêm đỏ "Thật khéo, tôi tên 'Thượng thổ'."