Chương 60

Còn 51 ngày đếm ngược nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Một nữ sinh cùng khoá đã nhảy lầu tự sát.

Chaeyoung chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai, màng nhĩ ong ong như bị xé toạc ra, nàng cảm giác như đã có chuyện gì đó xảy ra, những tiếng bước chân kinh thiên động địa, giống như toàn bộ học sinh trong trường đều chạy ra ngoài.

Nàng cực kì sợ hãi, lo sợ tới mức không yên lo lắng kêu lên "Lisa!"

Lisa vừa bước vào bằng cửa sau, lập tức nắm lấy tay nàng "Chị ở đây."

"Chuyện gì vừa xảy ra?" Giọng Chaeyoung run run "Em nghe thấy..."

Rất nhiều rất nhiều tiếng la hét chói tai.

Lại có người hét lên "Có người nhảy lầu!"

Chaeyoung kịch liệt run rẩy "Ai đã nhảy lầu?"

"Em không quen người đó." Lisa vỗ vỗ lưng trấn an nàng "Là một nữ sinh."

Nhảy lầu vào thời điểm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, trừ khi bị một cú đả kích cùng với kí©h thí©ɧ quá lớn, bằng không... Một người bình thường không thể làm ra quyết định như vậy.

Vào lúc chạng vạng, tin tức đều được lan khắp các lớp.

Những bạn học khác nói nữ sinh kia bị phát hiện trộm tiền, nhưng nữ sinh kia nói rằng cô ấy không làm việc đó, lớp trưởng đã làm chứng ngay sau đó, nhưng không ai tin...

Một bạn khác trong lớp không biết đã nghe tin đồn ở đâu, khi quay lại đã nói với mọi người trong lớp, một truyền mười từ mười truyền trăm, toàn bộ người trong lớp đều bàn tán cho rằng nữ sinh kia là tên ăn trộm, do đó cả lớp bắt đầu cười nhạo cô ấy và tấn công công kích nhân cách của cô ấy.

Sau khi giáo viên phát hiện ra, đã giáo huấn một vài học sinh.

Càng về sau, nhóm nữ sinh trong lớp càng càng thêm quá đáng hơn, lúc ăn cơm ở nhà ăn, họ làm đủ trò thêm bớt kể về việc lớp họ bị trộm tiền cho các bạn học khác lớp nghe, còn cười ha hả nói muốn cho toàn trường đều biết.

Nữ sinh kia đã van xin họ đừng lan truyền tin đồn, bởi vì cô ấy căn bản không có ăn cắp tiền, nhưng nhóm nữ sinh đó lại lấy việc này để đe doạ, uy hϊếp cô ấy sẽ làm việc này việc kia.

Chuyện này giống như cơn hồng thủy, một khi đã mở một miệng cống, rốt cuộc cũng không thể đóng lại được.

Nữ sinh bị ép làm nhiều việc mình không muốn, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống van xin họ buông tha cho mình.

Ai dè, nhóm nữ sinh đó lại chụp hình lúc cô ấy đang quỳ xuống xin tha, rồi tung lên mạng, nữ sinh sau khi nhìn thấy, đã lặng lẽ ngồi bệt xuống đất một lúc.

Cuối cùng leo lên sân thương của trường học, từ trên ấy nhảy xuống.

Sau khi Chaeyoung tan học ngồi ở yên sau xe Lisa, nàng vẫn luôn khóc không ngừng.

"Thật ra... Nhịn một chút, lại nhịn thêm chút nữa, chỉ còn có 51 ngày..." Nàng khóc đến nghẹn ngào "Còn có 51 ngày nữa thôi, sẽ không có việc gì nữa..."

Chaeyoung từ khi còn rất nhỏ đã trải qua đủ loại tính người đầy ô uế và bẩn thỉu, nàng bị lừa uống nước lau nhà, bị lừa dẫm phải hố phân, bị bạn học cố ý đưa đến đường lộ trung tâm, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, sợ hãi đến mức khóc lớn.

Những người bạn học đó, đã đứng đối diện nàng, vừa nhìn nàng khóc, vừa cười châm chọc.

Kỳ thật nhịn một chút.

Nhịn một chút sẽ trôi qua.

Nhiều năm như vậy, nàng chính là làm như thế để vượt qua.

Chaeyoung vẫn luôn nghĩ, chỉ cần lớn thêm một chút, mọi thứ sẽ tốt hơn.

Mọi thứ rồi sẽ ổn.

Rồi trời sẽ lại sáng.

Nhưng khi nghe về vụ nữ sinh vì bị đe dọa cùng với sự cười nhạo khi bị cô lập đến mức phải nhảy lầu tự sát, tia sáng trong trái tim nàng cũng vụt tắt theo.

"Lisa." Nàng nhẹ giọng hỏi "Chúng tôi cái gì cũng không làm sai, vì sao luôn phải gặp những chuyện như vậy?"

Nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng

"Cậu ấy có mắt, không giống như em là người mù, nhưng là vì cái gì..." Đôi mắt nàng đỏ hoe hỏi "Vì cái gì các nữ sinh đó còn muốn bắt nạt cậu ấy?"

"Rốt cuộc là vì cái gì?"

"Ai có thể tới nói cho tôi biết?"

"Cậu ấy đã làm sai cái gì?"

Lisa ôm nàng vào lòng "Không có sai, các em đều không có làm gì sai, là thế giới này sai."

"Thế giới làm sao có thể sai?" Chaeyoung khóc nấc lên nói "Thế giới làm sao có thể sai? Là chúng tôi đã sai! Bằng không cậu ấy vì sao có thể chết? Tại sao người chết lại không phải là bọn họ!"

Lisa gắt gao ôm chặt lấy nàng"Là thế giời này sai, vì thế chúng ta phải thay đổi nó."

Cô một lần rồi lại một lần ở bên tai Chaeyoung lặp đi lặp lại "Là thế giới này sai."

Nàng khóc lớn trong vòng tay cô.

Kể từ vụ việc ấy, bầu không khí trong trường trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Cảnh sát đến rất nhiều lần, chủ nhiệm các lớp cũng bắt đầu quay lại lớp học để triển khai giáo dục đạo đức, lớp 12 ở ban 9 có vài người bị tình nghi rằng đã từng có hành bạo lực học đường. Các nữ sinh bị đưa về đồn để ghi nhận lời khai, các phụ huynh cũng đã cùng nhau đến đó, bọn họ khóc lóc, cầu xin, nghe nói rằng họ còn gặp phải một số cơn ác mộng, trạng thái tinh thần ngày càng trở nên kém hơn.

Rốt cuộc kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sắp tới, giáo viên và cảnh sát cùng nhau thảo luận, thống nhất với quyết định, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, lại đem đám nữ sinh kia giao cho cảnh sát xử lý.

Chaeyoung so với trước kia càng thêm nỗ lực.

Nàng càng ngày càng tiến hơn trong các kì thi kiểm tra, cả người giống như sợi dây cót trên bánh răng, chạy suốt ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi.

Lisa ở bên cạnh nhìn nàng hơn một tháng nay chỉ toàn là xem sách rồi lại giải đề, sau khi tan học, cô phóng xe máy mang người về nhà, đóng cửa đè ở trên sô pha làm chuyện "chính sự" một hồi lâu .

Hơn một tháng nay, bởi vì chuyện của nữ sinh nhảy lầu, Chaeyoung đã không còn cười nhiều như trước, tuy rằng nàng không quen biết nữ sinh đó, nhưng trong thâm tâm, nàng đã xếp nữ sinh xấu số ấy cùng một loại với mình.

Các nàng giống nhau đều đã gặp phải việc bị ức hϊếp, xâm phạm .

Cái chết của nữ sinh ấy, theo một ý nghĩa nào đó, giống như thông báo rằng Chaeyoung đã chết lặng về mặt tinh thần.

Nàng luôn giữ vững niềm tin và sự kiên định của mình, nhưng cái chết của nữ sinh đó đã đánh sâu vào trong nội tâm.

Áp lực tinh thần khiến nàng không thể nghỉ ngơi thoải mái cả tháng, cơ thể cũng đã sớm không chịu nổi nữa, lại bị Lisa lăn lộn một hồi coi như cuối cùng nàng cũng tìm được cái cớ để có thể ngủ yên được.

Chỉ là giấc ngủ này, nàng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.

Nàng đã có một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, nàng và Lisa cùng nhau tham gia thi đại học, sau khi có kết quả, bọn họ ở trong phòng làm quấn quít cả một ngày, buổi tối tham gia bữa tiệc liên hoan của trường.

Lisa làm trò trước mặt chủ nhiệm cùng giáo viên, nắm tay nàng, không coi ai ra gì kéo nàng ngồi xuống bên cạnh cô, gắp đồ ăn cho nàng, buổi tối như thường lệ đưa nàng về nhà.

Còn ngồi cùng ba mẹ nàng, nói chuyện rất lâu, và hứa từ nay về sau sẽ chăm sóc lo lắng cho nàng thật tốt.

Chaeyoung cảm thấy giấc mộng này quá chân thật, bởi vì trong mộng nàng đã khóc rất nhiều.

Lisa vừa hôn, vừa an ủi nàng, nhưng nàng không nghe được cô đang nói gì, giọng nói kia đột nhiên rất xa rồi lại rất gần, mờ mịt, không rõ ràng.