Chương 56

Cô đem nàng lăn qua lộn lại thay đổi nhiều tư thế khác nhau, không có nơi nào là không có vết tích hoang ái của hai người.

"Không cần... Lisa ..." Chaeyoung bị cô chọc đến mức khóc lóc kêu lên, nước mắt chảy ròng trên mặt, thân thể nàng không ngừng run rẩy, kɧoáı ©ảʍ mang đến cho nàng một loại ý thức bay lên không trung, cơ thể tựa như đang bước vào thiên đường ảo giác. .

Đầu óc Chaeyoung như nổ từng đợt pháo hoa màu trắng, ý thức trống rỗng hơn nửa ngày, nàng chỉ còn biết khàn khàn kêu khóc.

Nàng rất hối hận, nói cái gì trong kỳ nghỉ hè, Lisa nghĩ muốn phần thưởng gì nàng đều có thể cho cô.

Ai có thể ngờ rằng, cô cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hung hăng làm chuyện thân mật với nàng, làm hết lần này đến lần khác.

Đến khi Chaeyoung mệt đến độ ngủ thϊếp đi cô mới có thể gọi là tạm hài lòng.

...

Gần đây làn da của Chaeyoung rất tốt, trắng hẳn ra, môi lại càng căng mọng trông dễ thương cực kỳ.

Lisa tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi ôm nàng đặt lên giường, hôn lên đôi mắt của nàng, sau đó mới quay lại phòng khách dọn dẹp 'chiến trường' mà cả hai đã gây ra.

Lần trước bà nội có đến đây quét dọn, nhìn thấy mớ khăn giấy dính dịch nhớp nháp nằm trong thùng rác, bà xấu hổ mà ngượng ngùng khuyên bảo cô phải cẩn thận, đừng để cô gái nhỏ bị thương.

Lisa tìm giẻ lau đem toàn bộ dịch thủy còn dính trên bàn trà và sô pha lau dọn sạch sẽ, ném mớ khăn giấy nằm rãi rác trên mặt đất vào thùng rác, cột túi đựng rác lại ném ra cửa, sau đó vào phòng tắm lấy bình xịt khử mùi phun khắp phòng.

Khi cô trở lại phòng, nhìn thấy Chaeyoung đang nằm trong ổ chăn của mình ngủ ngon lành.

Cô dùng ngón tay đẩy những sợi tóc hỗn loạn trên trán của nàng ra, yên lặng ngồi ở mép giường nhìn cô người yêu một lúc.

Khuôn mặt của Chaeyoung nhỏ nhắn, nước da trắng ngần, lông mi lại dài, khi đôi mắt kia mở ra, long lanh xinh đẹp, trông giống như một chú nai con mới sinh, ướŧ áŧ đen trắng rõ ràng.

Lisa dùng ngón tay vuốt ve mi mắt của nàng, nhớ đến khi cùng nàng hôn môi, nàng sẽ luôn duỗi năm ngón tay ra vuốt ve khuôn mặt cô từng li từng tí, như muốn phác họa hình dáng của cô vào trong tâm trí.

Lisa cúi đầu hôn lên mí mắt của nàng.

Giọng như đang nỉ non hỏi "Muốn nhìn thấy chị một chút không?"

...

Trong quá trình học hè Lisa luôn đóng vai trò là một học sinh tốt, làm việc tốt không cần để lại tên tuổi, thường xuyên làm trò đưa đi đón về trước mặt ba mẹ Chaeyoung.

Với lý do là ... thuận đường đến đây để mua bữa sáng.

Thường xuyên đi tới đi lui, Lisa ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít trái cây đến đây, nói là do ba mẹ mua, một mình ăn không hết, cho nên đem biếu cho ba mẹ nàng một ít để ăn.

Lâu dần, Lisa có thể đi vào nhà ngồi trên ghế chờ Chaeyoung cùng nhau đi học, còn có thể cùng ba mẹ Chaeyoung nói chuyện phiếm vài câu.

Cô lơ đễnh đem đề tài nói lên người Chaeyoung "Dì ơi, Chaeyoung đôi mắt của cậu ấy là sao vậy ạ? Về sau có thể chữa khỏi được không ạ?"

Claire cùng Mason im lặng một lúc, sau đó lắc đầu "Chữa không hết."

Sắc mặt Claire dần trở nên ảm đạm

"Khi còn nhỏ con bé có một khối u trong não, càng về sau khối u ấy chèn ép lên dây thần kinh thị giác, khiến cho dây thần kinh thị giác của con bé bị co lại, lúc ấy con bé đã không thể nhìn thấy được, đưa đến bệnh viện, tiêu hết số tiền mà chú dì dành dụm được, cũng đã đi khắp nơi để vay mượn thêm một khoản tiền cho con bé làm phẫu thuật, kết quả, khối u đã được cắt, nhưng đôi mắt... Rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy được gì nữa."

"Lúc đó chủ yếu là do không có tiền, lại còn ra ngoài mượn nợ khắp nơi, còn là cho vay nặng lãi, lãi càng thêm lãi nên chú dì không dám đi vay nữa, lo lắng cả đời này cũng không trả hết... " ông Mason khẽ thở dài "Chú dì đã làm hết sức của mình rồi, con bé bị như vậy chỉ có thể là do ý trời."

Lisa gật gật đầu, trong lòng có tính toán.

"Lalice, lúc trước ở trường con bé rất hay bị người ta bắt nạt, nhưng bây giờ ít nhiều gì đã có con bên cạnh, dạo gần đây tâm trạng con bé cũng trở nên tốt hơn, đi học cũng không còn bị bạn bè bắt nạt nữa, dì thật sự rất biết ơn con, chờ các con tốt nghiệp xong, dì sẽ mời các con đi nhà hàng ăn thật nhiều món ngon." Claire nói.

Mason gật đầu "Đúng vậy, đến lúc đó sẽ cảm ơn con thật tốt."

"Được ạ, chú, dì, con bây giờ rất mong chờ đến ngày đó." Lisa cười nói.

"Ha ha ha ha!"

Claire cùng Mason nở nụ cười.

Khi Chaeyoung bước xuống lầu, liền nghe thấy tiếng cười ở bên dưới, chờ đến khi ngồi vào yên sau xe của Lisa , mới nhỏ giọng hỏi "Chị cùng với ba mẹ em nói chuyện gì vậy? Sao họ lại vui vẻ đến như thế?"

Lần hai lần ba đều nhộn nhịp giống như nhau.

"Chị đã nói với họ rằng sau này chị muốn cưới con gái của họ, chú dì liền vui vẻ ... Nói nếu có chuyện tốt như vậy, buổi tối nằm mơ đều có thể sẽ cười đến tỉnh." Lisa không biết xấu hổ mà nói.

Chaeyoung : "..."

Thời tiết mùa hè oi bức, học sinh trong lớp hoặc là ăn kem, hoặc là uống nước có gas, Chaeyoung cái gì cũng không muốn, trong tay lại cầm một chiếc quạt nhỏ không phát ra tiếng ồn, mang theo tiện cực kỳ.

Lần đầu tiên nàng biết còn có một thứ đồ vật nhỏ nhắn tinh xảo đến như vậy khiến nàng đặc biệt yêu thích không nỡ buông tay.

Khi bị Lisa đè ở trên giường mồ hôi nhễ nhại, nàng cũng thích cầm chiếc quạt nhỏ tinh xảo này, thổi vào mặt mình, cứ như đang nghe cô hình dung tiếng sóng biển vậy.

Tuy rằng đó là lời nói dối.

Hơn nữa Chaeyoung cũng không thực sự nhìn thấy biển.

Nhưng trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lisa đã thuê một chiếc xe, đưa nàng đi "ngắm" biển một lần.

Trong không khí tràn ngập mùi nước biển ẩm ướt, bên tai nghe thấy không ít tiếng cười nói của các bạn trẻ và tiếng gọi ầm ĩ, có một số người đang hô hào đánh bóng, một số thì đang đắp cát, hoặc một số thì đang chụp hình, còn lại thì nhào xuống biển trong bộ đồ bơi thoải mái.

Lisa giữ chặt nàng, đi qua đám đông, vừa đi vừa kể mọi chuyện xung quanh cho nàng nghe "Phía trước có một cặp anh em sinh đôi, đang chơi bắn súng nước, mẹ của bọn nó chắc to khoảng năm người như em cộng lại đi, bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế dựa cách mặt cát khoảng bốn năm mét..."

Chaeyoung "......"

"Phía trước có rất nhiều cặp đôi, nam thì không đẹp 'trai' bằng chị, nữ thì chưa xinh đẹp bằng em, đệch, làn da kia đen như nước tương trong nhà, cũng may là em không nhìn thấy, nếu không sẽ thật sự cay mắt."

Chaeyoung "......"