Chương 50

Tại ngục giam ở Đô Thành, ba anh em Tề gia, được gặp nhau, nhưng chỉ nhìn nhau mà không nói gì, rồi lại chán nản trầm mặc.

Cảng sát đem ba người áp giải vào ngục giam xong, lập tức biến mất, không

khí trở nên nặng nề, Tề Đại buồn bã, Tề Nhị ủ rũ cúi đầu, Tề Hoàn thì

như người mất hồn.

Tề Đại đã sớm không còn kiêu ngạo nữa, bây giờ còn hơi run rẩy, nghiêng đầu liếc nhìn hai em trai của mình, giọng nói

khàn khàn: "Nhị đệ, Tam đệ."

Tề Hoàn giờ mới hồi hồn, nói:" Đại ca, Nhị ca."

Mặt Tề nhị xám xịt. giương mắt nhìn, cúi đầu, hừ một tiếng, trầm mặc không nói.

"Là anh hại cậu ra nông nổi này." Tề Đại hối hận không kịp.

Tề Hoàn lắc đầu: "Em làm liên luỵ Nhị ca mới đúng."

Trừ Tề Nhị không nói gì, hai người còn lại tự trách mình, rồi tự an ủi lẫn nhau."

"Bây giờ có nói gì cũng không còn tác dụng nữa, mà ba người không thấy kì lạ sao, tại sao cho cả ba chúng ta ở trong đây chứ, chẳng lẽ có ai sắp xếp sao?" Tề Nhị nóng nảy nói chen vào, mặt âm

trầm.

Tề Đại với Tề Hoàn nhìn nhau, rồi nhìn Tề Nhị.

Tề Nhị hừ một tiếng:" Tam đệ nói đúng, có người sau lưng làm ra việc này,

hiện tại ba chúng ta ở trong đây, chắc chắn là coa người sắp xếp."

Vừa dứt lời, thì cửa từ từ mở ra, ba người nhìn xem, thấy có người tiến

vào, hít sau một hơi, lúc trước không biết giờ đã biết rồi.

Tuần Tu được Hải Phong đẩy vào trong, đi theo sau là Hải Sinh với Hải Thành, bốn người từ từ đi tới trước mặt ba anh em Tề gia.

Hải Thành muốn nói rồi lại thôi, bị Hải Sinh kéo ra ngoài, Hải Phong kì kèo thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Tuần Tu, mới chịu đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, bên trong hoàn toàn im lặng, ba anh em Tề gia

bực bội muốn đứng lên lại bị xích chặt vào ghế ngồi, cặp mắt oán hận,

xen lẫn sự hối hận thù ghét. (d☺☻iễ☺☻nđ☺☻ànl☺☻êqu☺☻ýđ☺☻ôn)

Tuần

Tu mọt tay chống cắm, thản nhiên nhìn ba người, nhỏ giọng cười, rồi từ

từ ngẩng đầu nhìn ba người họ, khẽ mở miệng: " Cuối cùng cũng gặp mặt,

mấy bữa nay thế nào, tốt chứ?"

"Lại là mày." Tề Nhị gằn từng

tiếng, quay qua nhìn Tề Đại: "Lúc trước nên để cho nó chết luôn mới

đúng."

Tề Đại bình tĩnh lại ,

đáng sợ là không biết, hiện tại biết lí do, cũng không có gì nuối tiếc , chỉ là có chút hối hận sao không cho nó chết cho rồi: "Thì ra là thiếu

gia Tuần gia , tao nói rồi, người nào nhắm vào Tề gia , nếu như là mày,

cũng đã nói qua."

Tề Hoàn trở nên lạnh nhạt, đã đến việc này

rồi, mà mình lại không biết gì cả, thua thì thua, ánh mắt ảm đạm, không

tức giận chút nào.

Tuần Tu gật đầu: "Dĩ nhiên, đây là Tề gia tụi mày thiếu nợ tạo, tao chỉ là thu hồi lại."

"Mày đã tàn phế rồi." Tề Nhị không nhịn được mắng.

Tuần Tu nghiêng đầu khóe miệng vểnh lên: "Cảm ơn tụi bây mày ban tặng."

"Nếu như là mày, Tề gia thua không oan." Tề Đại nói, rồi ho khan mấy tiếng,

cả người như già hơn mười tuổi, không nhìn ra được hắn ta lúc

trước.

Tuần Tu hừ một tiếng, lắc đầu, ngay sau đó không có nói thêm gì nữa, tới xem bọn họ sẽ như thế nào,

mình cũng an tâm, rồi chuyển động xe lăn, đi ra cửa.

"Chuyện năm đó, mày biết bao nhiêu, không chỉ có riêng Tề gia đâu." Tề Hoàn mập mờ

nói, còn chưa nói xong, thì đã bị Tề Đại chặn lại.

"Tam đệ." Tề

Đại cảnh cáo, không muốn để cho em mình nói tiếp, bây giờ đã không cần

thiết, dựa vào thủ đoạnTuần Tu, những người đó cũng chẳng tốt đẹp gì,

thà không nói còn hơn.(d♥i♥ễn♥ đà♥n lê♥ ♥q♥u♥ý đ♥ô♥n)

Tuần Tu ngừng lại, chợt bình tĩnh nói: "Năm đó ai tham gia, cũng chạy không thoát, tụi bây chỉ mới là bắt đầu mà thôi."

Một câu nói nhẹ nhàng , lại mang theo âm trầm, khiến trong phòng không khí càng thêm nặng nề, ba anh em Tề gia không cách nào thở được.

"Mày là làm sao biết?" Tề Hoàn không nhịn thốt lên, chết cũng phải chết cho đáng.

"Thật ra thì làm cho quá hoàn hảo cũng là thiếu sót, báo cáo hiện trường tai nạn xe cộ tử vong, còn có đυ.ng người tài xế, cho nên, coi như lúc ấy

không tìm được chứng cớ, về sau cũng có thể tìm được, nếu muốn chúng ta

chết, không có gì ích lợi hơn, mà Tuần gia lúc đó quyền thế ngập trời,

có thể hại được chỉ có vài nhà, cho nên, tao để ý một chút là biết, sớm

muộn cũng sẽ tìm được cái tao muốn." Ánh mắt Tuần Tu thoáng qua một tia

ánh sáng lạnh, cười lạnh: "Dù có lâu đi nữa, tao cũng chờ

được."

Ba anh em Tề gia mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tuần Tu ra bên ngoài , Tề Nhị phẫn nộ: "Mày điên à, mày tìm lộn người rồi."

Tuần Tu nghiêng đầu lạnh lùng liếc qua: "Cái này phải trách anh trai tụi bây chỉ vì cái trước mắt, không chờ được quá lâu nên bắt đầu lôi kéo Tuần

gia vào, càng muốn ngồi vững vàng cái chỗ ngồi đó , thì bại lộ càng

nhiều thôi."

Tề Đại ho khan mấy tiếng, càng thêm già đi rất

nhiều, cả người chán chường khác thường, ngẩng mắt nhìn bóng lưng Tuần

Tu , giọng nói khàn khàn : "Tao rất hối hận."

Tuần Tu vừa nghe,

hừ một tiếng, không muốn nghe nữa, đi ra bên ngoài, cửa được Hải Sinh mở ra, rồi đóng cửa lại.(d♧iễ♧n♧ đ♧à♧n l♧ê♧ q♧uý đ♧ôn)

"Đại ca, là tại em, là tại em liên lụy các anh." Tề Hoàn sám hối, khi đó hắn còn

nhỏ, cả gan làm loạn, không có gì không dám làm .

Tề Đại lắc đầu; "Là của tại anh, hay là anh giúp các cậu che giấu đi ."

"Hừ, bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, tôi bị hai người lôi xuống

nước , một người thì muốn có quyền, một người thì muốn có tiền, tôi thật sự không biết, sao lại làm anh em với hai người nữa. " Tề Nhị phẫn hận, sắc mặt âm trầm.

Vừa dứt lời, cảnh ngục đi vào, đem ba người đi tới chỗ cần đi, Tề gia bây giờ chính thức bị diệt, nhanh như vậy, đã

đối phó không kịp.

Tuần Tu với Hải Sinh đi ra ngoài, ra khỏi cửa chính, ánh nắng chói chang, Tuần Tu thả lỏng, nhíu mắt lại.

"Hải Thành ở lại đây, cho Hải Sinh về trước đi." Tuần Tu ngồi trong xe , bình tĩnh nói với Hải Phòn, rồi nhắm mắt thả lỏng, trầm mặc không nói.

Hải Phong gật đầu, đóng cửa xe, đi tới xe đằng sau, chui vào ngồi kế bên

Hải Thành, quay qua nói với Hải Sinh:"Tuần thiếu nói tối nay cho Hải

Thành ở lại, có chuyện muốn nói với nó."

Hải Sinh ừ một tiếng, mắt liếc Hải Thành cứng đờ: "Đi đi chắc lại hỏi chuyện lần trước giao cho cậu đó."

Mặt Hải Thành đau khổ, anh không cần nghĩ cũng biết Tuần Tu muốn hỏi gì,

nhưng nhớ tới Liễu Y lúc trước đã cảnh báo, Hải Thành không muốn tự mình chuốc lấy khổ, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn đi

theo Hải Phong.

Ở biệt thự Tuần gia, bên trong thư phòng, Tuần Tu tựa vào trên ghế sa lon, ngẩng mắt nhìn, rồi chỉ chỉ vị trí đối diện

nói với Hải thành: "Ngồi đi."

Tim Hải Thành đập mạnh, mắt liếc anh trai mình đã biến mất, bối rối ngồi xuống, tay cọ xát bắp đùi, từ từ ngẩng đầu lên.

"Đường Lễ động thủ chưa?" Tuần Tu thản nhiên nói.

Hải Thành ưu buồn nhíu mày, rối rắm trong lòng, nên nói hay không, đành hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: "Đã động thủ rồi ạ."

Tuần Tu chỉ thấy miệng Hải thành giật giật, lại không nghe được âm thanh, nhíu mày: "Ừ."

"Đã động" Hải Thành phản xạ có điều kiện, đề cao âm lượng, ngay sau đó mặt

tối sầm lại, được rồi, sớm muộn gì cũng biết, rồi tiếp tục nói: "Đã sớm

động thủ rồi ạ."

Tuần Tu dừng tay lại, mắt lạnh đi, âm thanh

trầm thấp: "Lúc nào, sao không nghe Hải Sinh nói qua, Liễu Y không sao

chứ?"

"Tại em chưa kịp nói cho nhị

ca, Tuần thiếu, em thấy không cần thiết đi theo Liễu Y đâu ạ, một mình

cô ta cũng có thể giải quyết được, thật đó ạ, em còn bị bắt quả tang,

Tuần thiêu, cô ta còn biết em là người cậu phái đi theo nữa." Giọng nói

Hải Thành ngày càng nhỏ, lo lắng liếc nhìn Tuần

Tu.

Hải Thành đang rất buồn đây, phải

tự mình nói ra mình còn không bằng một cô gái, quá nhục mà, rồi liếc

Tuần Tu đang trầm tư, tim bắt đầu đâp thình thịch, chẳng lẽ thiếu gia có ý gì với Liễu Y sao, nếu không cũng chẳng thể hiện ra như vậy.

Hải thành càng nghĩ càng rối, con gái gì mà quá đáng sợ, mà sao thiếu gia

nhà mình..., rồi nhìn hai chân của Tuần Tu, thầm nghĩ, nếu quả thật nhu

thế, chắc thiếu gia toàn bị bắt nạt không quá, chỉ mới nghĩ tới cái hình ảnh đó thôi, Hải Thành đã thấy rùng mình rồi.(d*iⓔn♧đà*nⓛê♧qu*ý♧đⓞn)

Tuần Tu nghe xong, nhíu mày lại, mắt thấy Hải Thành đứng ngồi không yên.

"Vâng, ....." Rồi Hải Thành kể lại toàn bộ chuyện hôm đó, muốn trừng phạt như thế nào cũng được, đành nghe theo mệnh trời thôi.

Càng nghe, tay Tuần Tu càng siết chặt lại, cho đến lúc Hải Thành nói xong,

không khí bắt đầu trầm tĩnh, Tuần Tu dựa người ra sau, thở dài, rồi

khoát tay: "Nếu cô ấy đã nói vậy thì đừng xen vào nữa."

Hải Thành nhắm mắt gật đầu nhẹ: "Cô ta vừa thấy em, đã đoán được quan hệ của em với anh Hải Phong."

Khoé miệng Tuần Tu vểnh lên, quả nhiên là thông minh, ngẩng mắt nhìn Hải

Thành, hừ một tiếng: "Cậu về trước đi, tiếp tục đi theo, sau này nếu có

việc, phải báo ngay cho tôi biết, lần này tôi bỏ qua, lần sau, mà còn

vậy nữa...."

Hải Thành thở phào nhẹ

nhõm, vội vàng đứng lên, nhớ tới Liễu Y lúc đó lại nói: "Tuần thiếu, nếu không đổi người đi ạ, em đi theo, không chừng lại bị phát hiện."

"Đùng lo." Tuần Tu nhíu mày, rồi nói: "Mang nhiều tiền mặt trong người là được."

Hải Thành vô cùng khó hiểu, tiền mặt với việc bị phát hiện có liên quan

sao, nhưng không dám hỏi nữa, gật đầu, cung kính cáo lui, rồi biến mất

như một làn khói .

Tuần Tu cúi đầu trầm tư, ánh mắt âm trầm, "Đường Lễ, Tần Văn."

Tề gia kết thúc, cũng nên đến phiên bọn họ, chỉ là, từ từ đi, không phải

sao, rồi nở nụ cười, mặc dù biết Liễu Y có võ, thật là không ngờ lại

mạnh mẽ như vậy, nhờ thế mình cũng yên tâm.

Tuần Tu chợt cười, nhớ tới cái gì đó, đưa tay cầm điện thoại lên, bấm số gọi đi.