Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Y đưa tay kéo

cái quần mỏng, rối rắm liếc nhìn, thở dài một tiếng, cô như thế này chắc cũng là hy sinh vì nghệ thuật sao, quần áo bó sát người, đường cong cơ

thể hoàn toàn bị nhìn thấy, cầm kịch bản trong tay đưa cho Hiểu Mẫn bên

cạnh, xoay người đi tới cảnh quay đã được bố trí xong, cô hít sâu một

hơi, để bình phục tâm tình.

Đi theo phía sau Liễu Y là sáu người

đàn ông áo đen, khi nghe được tiếng hô bắt đầu, Liễu Y đi giày cao gót,

từ từ đi vào trong quán rượu ồn ào náo động, mắt liếc bàn ghế để dầy

xung quanh, tiểu đệ sau lưng tiến lên mở đường, đám người tiêu sái đi

vào.

"Đại tỷ, tiểu tử này tới đây đập phá quán." Tiểu đệ nào đấy

bị Trương Diệc đánh gục một cái vội vàng đi từ từ đến trước mặt Liễu Y.

Mặt Liễu Y vô cảm nghiêng đầu một cái, rồi đưa tay đem vị tiểu đệ vết

thương chồng chất xách tới trước mắt: "Như vậy mà đánh cũng không lại,

ném đi cho rồi."

Một người ở đằng sau đi lên như diều hâu bắt gà con đem tiểu đệ kia lôi ra ngoài.

Liễu Y ngẩng mắt nhìn Trương Diệc đang đứng đó cười, chậm rãi bước tới trước mặt anh ta, khi đi tới trước mặt Trương Diệc, cô cợt nhã cười một

tiếng.

Ánh mắt Liễu Y lạnh lùng: "Cậu là người của Trần gia, tôi

không nên giữ cậu lại, nếu là hiểu lầm, thì tôi sẽ giải thích, còn các

anh em thì không tiện nói."

Trương Diệc cười nhạo, ánh mắt mang theo nhẫn nhịn, thầm nghĩ trong lòng, cô gái này vẫn có chút khí thế.

Liễu Y lập tức cầm lên chai rượu là đạo cụ trên bàn, trực tiếp đánh lên đầu

nam chính, nhìn thấy hắn ta bị bể đầu, thản nhiên hừ một tiếng, buông

tay quăng chai rượu đã bể tan tành, ngay sau đó thò tay lấy khăn trắng

mà tiểu đệ sau lưng đưa tơi , cúi đầu tỉ mỉ lau sạch ngón tay.

Trương Diệc cũng biết cái này có trong kịch bản, nhưng vẫn sợ hãi, cô gái này

động tác cũng quá nhanh, không báo trước giờ, đưa tay sờ sờ vết máu đã

sắp đặt trước đó, ánh mắt chớp chớp, thấy Liễu Y không thèm để ý tới,

không khống chế được tiến lên một bước, nếu như cho anh thêm một cái cơ

hội, Trương Diệc cũng chỉ biết ngốc tại chỗ chờ đợi đạo diễn Lưu hô

ngừng.

Liễu Y cúi đầu đang hết sức chuyên chú chờ đợi cảnh này

kết thúc, cảm thấy Trương Diệc tiến lên một nược, theo trực giác nắm

quyền, nhanh chóng thủ thế, trực tiếp đá bay Trương Diệc, rồi sau đó

nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, Trương Diệc dính vào vách tường, sau đó từ từ

trượt xuống.

Xung quanh im lặng như tờ, ngay cả mấy tiểu đệ sau lưng cũng có chút mờ mịt, trong kịch bản đâu có chi tiết này.

Một người đang quay phim hết sức chăm chú tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy,

ngẩng đầu nhìn lên, lập tức há to mồm, nhìn chằm chằm Trương Diệc đang

dính chặt vào tường đang từ từ bị trợt xuống .

Mà Lưu Trường Minh có chút nghi ngờ quay sang nhìn phó đạo diễn, phó đạo diễn Trần cũng mờ mịt nhìn Lưu Trường Minh, nhân viên làm việc chung quanh hít thở không

thông, cứ cho là làm theo kịch bản, nhưng trong lòng thầm nhũ, đá kiểu

này cũng quá mạnh bạo, chỉ là động tác của Liễu Y rất đẹp, mặc quần ngắn như thế mà vẫn đá cao được như vậy, nên ánh mắt mang theo sự sùng bái.

Sắc mặt Trương Diệc trầm xuống, một tay ôm bả vai, sao lại nhục như thế chứ, cái này không hợp lý, ai thay đổi kịch bản vậy chứ.

Lưu Trường Minh một lúc sau hồi hồn, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Liễu

Y trong ống kính, mặc dù không có trong kịch bản, nhưng cảnh tượng này

quá phù hợp, đại tỷ của tổ chức phản động nên có hình tượng như vậy, rồi ánh mắt nhìn Trương Diệc đang bực bội, khóe miệng vểnh lên, mới vội

vàng đứng lên "Được rồi, cảnh này qua, Trương Diệc nghỉ ngơi một chút,

cậu vất vả rồi."

Mặc dù là có lỗi, nhưng Liễu Y này không tệ, một cước kia quá thần kì, mặc dù Trương Diệc phải chịu đau một chút, nhưng

so với hiệu quả mà ông muốn, cũng chỉ có thể ủy khuất Trương Diệc một

chút thôi.

Thân thể Liễu Y căng thẳng chợt nghe được lời của đạo

diễn Lưu, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gõ mu bàn tay một cái, tật xấu

hay cảnh giác của cô vẫn chưa bỏ được, cái này, chỉ cần chút xíu nữa

thôi là gϊếŧ nam chính luôn rồi.

Cô xoay người chạy đến trước mặt đạo diễn Lưu, nhỏ giọng, có lỗi nói: " Đạo diễn Lưu, mới vừa rồi…"

Một tay Lưu Trường Minh phất lên: "Mới vừa rồi rất tốt, cô tiếp tục cố

gắng, cô còn một cảnh nữa, ngày mai mới quay, hiện tại không còn việc

gì, cô đi về cũng được."

Liễu Y chớp mắt hai cái, không có chuyện gì sao, rồi cô mạnh mẽ gật đầu, xoay người định đi ra ngoài, thì thấy

Trương Diệc khập khễnh đi tới, chột dạ đi lên, nhỏ giọng nói một câu:

"Thật xin lỗi, anh không sao chứ?"

Trương Diệc híp mắt nhìn chằm

chằm, hận không đâm được một lỗ thủng trên người Liễu Y, hừ một tiếng,

rồi đi tới chỗ của đạo diễn Lưu, phải hỏi cho ra lẽ đã.

Trương

Diệc hết sức buồn bực, đi tới Lưu trước mặt Trường Minh, cắn răng nghiến lợi, "Đạo diễn Lưu, chuyện gì xảy ra vậy, tôi nhớ rõ cái này không có

trong kịch bản."

Lưu Trường Minh tằng hắng một cái, ánh mắt ý bảo Liễu Y đi trước, nhìn Liễu Y nhanh chóng biến mất, liếc Trương Diệc một cái, uyển chuyển nói: "Cái đó sao, tôi cùng Liễu Y thương lượng qua,

nhưng quên thông báo cho cậu, như thế nào, không sao chứ?"

Trợ lý Trương Diệc đi theo đằng sau, đi lên phía trước: "Đạo diễn Lưu, đây là

anh không đúng, tại sao không nói trước một tiếng, nếu biết trước, thì

nên dùng thế thân chứ ."

Trương Diệc khoát tay, ánh mắt dần bình tĩnh lại: "Đạo diễn Lưu, anh thật sự đã cùng Liễu Y bàn bạc sao."

Lưu Trường Minh gật đầu, nghiêm túc nói: "Trách tôi là dùng, trước đó không cùng cậu nói một tiếng, nhưng hiệu quả không tệ, một lần đã quay xong,

cậu và Liễu Y phối hợp cũng tốt, không hổ là đại bài, Trương Diệc, nếu

không, cậu trước hết nghỉ ngơi đi, mấy cảnh kia, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp lại."

Khóe miệng Trương Diệc mấp máy, kéo trợ lý bên cạnh đang

bực tức, lắc đầu một cái,:"Không có việc gì, mới vừa rồi chỉ là không có chuẩn bị mà thôi, Liễu Y thật ra không tệ, tôi sẽ quay tiếp, không cần điều chỉnh lại đâu."

Lưu Trường Minh nhìn bóng lưng Trương Diệc

rời đi, không tự chủ gật đầu một cái, cũng phải nể mặt đại bài một chút

chứ, nhưng một cước kia của Liễu Y, chắc cũng đau lắm đây, một tay sờ sờ cằm, có thể có được ngày hôm nay, Trương Diệc có kêu ngạo, nhưng thấy

rõ tình thế, không giống những người khác, nếu tình huong1 này, đã làm

ầm ỹ lên rồi.

Phó đạo diễn Trần xông tới: "Đạo diễn Lưu, mới vừa rồi thật là anh sắp xếp sao."

Lưu Trường Minh nhàn nhạt thoáng nhìn, gật đầu, mặc dù tiếp xúc với Liễu Y

không nhiều lắm, nhưng cũng có nhân cách tối thiểu của nghệ sĩ, hơn nữa

không phải cái loại dùng quy tắc ngầm để đi lên, giúp cô ta ngăn cản

chuyện này, cũng tốt cho cô ta, với mình cũng tốt: "Đương nhiên là thật, chỉ là của tôi quên nói một tiếng."

Trên đường về nhà, Hiểu Mẫn líu ríu, sùng bái nhìn chằm chằm Liễu Y bên cạnh: "Liễu tỷ, chị thật là lợi hại."

Mặt Liễu Y 囧, không được tự nhiên xoa xoa đầu, không biết vì sao đạo diễn

Lưu không nói gì hết, cũng may không có gây ra chuyện gì, thật có lỗi

với vị nam chính ki rồi, mới vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện, nhưng

lúc đá ra, cô đã kịp thời giảm lại sức lực, bằng không, vị nam chính kia chắc chắn bị trong thương rồi.”

Liễu Y nhắm mắt gật đầu: "Cái đó sao, thuận chân mà thôi."

"Liễu tỷ, chị quá khiêm tốn rồi, mới vừa rồi chị đá rất đẹp, những người khác nhìn mà trợn mắt há mồm." Hiểu Mẫn tự nhiên nói.

Liễu Y thầm nghĩ, dĩ nhiên phải trợn mắt hốc mồm rồi, vốn không có trong

kịch bản, trong lòng cô bắt đầu nhắc nhở chính mình, chuyện như vậy chỉ

có lần này thôi, nếu còn nữa không chừng ngày nào đó, bị đuổi khỏi quay

phim.

Mà hôm sau Kiều Kì nghe được, một tay vỗ vỗ bả vai Liễu Y, ý tứ sâu xa liếc nhìn Liễu Y.

Ánh mắt những người khác ít nhiều gì cũng có chút khác thường, mà vị Trương Diệc kia, trực tiếp đi tới trước mặt Liễu Y, nhìn Liễu Y trốn tránh,

khóe miệng vểnh lên, nhỏ giọng nói một câu: "Tôi không hiểu sao, cô thật ra vận khí tốt, khiến đạo diễn Lưu nhìn trúng, lần sau, cần phải chú ý

một chút, không chừng cô chẳng được đóng phim nữa đâu ."

Liễu Y

nghe được lời uy hϊếp, nhìn Trương Diệc xoay người rời đi, cúi đầu xem

lại phần còn lại của kịch bản, ơ, hai cảnh cuối cùng là chống lại.

Ánh mắt Liễu Y chớp chớp, mặc dù vẫn cho rằng biết được người nào có vai vế lơn mới là chân lý, nhưng là, bây giờ đã không tận thế, nguyên tắc này

không phổ biến, một lúc sau, Liễu Y nắm quyền lại, cứ làm như thế đi.

Mấy ngày kế tiếp, quay phim vô cùng thuận lợi, quay phim với Kiều Kì cũng

thuận lợi hoàn thành, còn có ba cảnh, công việc của Liễu Y sẽ kết thúc,

mà hôm nay, liễu Liễu Y quay vào xế chiều, diễn cùng với vị Hạ Tâm đến

và chẳng có ai biết.

Sau lần đầu tiên gặp qua, Liễu Y rất ít gặp

Hạ Tâm, cũng nghe người khác bí mật nghị luận, không có gì hơn là được

thêm cảnh, hoặc là làʍ t̠ìиɦ nhân của Tề tổng công ty Phong Thượng.

Liễu Y chỉ thỉnh thoảng nghe Kiều Kỳ đề cập tới vài câu, Hạ Tâm này lâu dài

sẽ không được, khi đó Kiều Kỳ nhìn cô với ánh mắt kì lạ, có thoải mái và chân thành.

Chờ nhìn thấy Hạ Tâm, Liễu Y trong lòng ngẩn ra,

biến hóa quá lớn, ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt lập tức tiêu tán, cáo

loại thuần khiết đã trở thành kiêu căng

Lưu Trường Minh có mắt

không tròng, trong giới này, đã sớm thấy đầy ra đó, mặc dù có chút bất

mãn Hạ Tâm được thêm cảnh diễn, nhưng cũng may lúc quay Hạ Tâm cũng nghe theo sắp xếp, cho nên cũng không còn quá nhiều phê bình kín đáo.

Lưu Trường Minh liếc nhìn Liễu Y ngồi trong góc, lại nhìn Hạ Tâm ngồi như

mình ngôi sao nổi tiếng, cúi đầu cười một tiếng, tới tới lui lui, trong

giới này, đã sớm sáng tỏ, nếu như lần trước Liễu Y không chạy sớm, có lẽ cũng sẽ như vậy đi, đồ mà Tề Tam muốn, không thể nào không chiếm được, mà Liễu Y, ngược lại khiến Tề Tam buông tha, cũng không biết Liễu Y vô tình trốn hay là cố ý.

Lưu Trường Minh dặn dò Liễu Y với hạ tâm, rồi chuẩn bị quay.

Bắt đầu vẫn tương đối thuận lợi, hạ tâm theo kịch bảndiễn, đợi đến lúc bị

Liễu Y bóp cổ, hạ tâm kinh hoảng nhìn thấy mặt Liễu Y vô cảm, cảm thấy

hoảng sợ, từ trong đáy lòng phát ra một loại sợ hãi, mà đoạn thời gian

bị Tề hoàn nuông chiều Hạ Tâm làm sao có thể chịu được ở loại này khó

chịu, cắn môi, lúc Liễu Y buông tay ra, đưa tay định tát một cái.

Liễu Y nhanh chóng chặn lại được, liếc nhìn hạ tâm hung ác nhìn cô chằm

chằm, quay đầu đỉnh đạc hướng về phía đạo diễn Lưu hô: "Đạo diễn Lưu,

cái này không có trong kịch bản."

Lưu Trường Minh nhíu mày một cái, phất phất tay, đi tới trước mặt hạ tâm, nhỏ giọng nghiêm nghị: "Chuyện gì xảy ra?"

Hạ Tâm cắn môi, hai mắt đỏ một chút, lay cánh tay bị Liễu Y nắm, hừ một

tiếng: "Đạo diễn Lưu, tôi cảm thấy diễn như vậy mới có thể biểu hiện tôi bất khuất."

Lưu Trường Minh trầm ngâm một lúc, quay đầu nhìn Liễu Y.

Liễu Y dĩ nhiên không thể nào để người ta đánh mình, đi tới bên cạnh Lưu

Trường Minh: "Đạo diễn Lưu, anh nói, tôi có thể đá bay Trương Diệc, làm

sao có thể không ngăn được cái tát cô ta chứ, cái này không đáng tin."

Lưu Trường Minh cười nhạt, quay đầu nhìn hạ tâm: "Có nghe thấy không, tôi

là đạo diễn hay cô là đạo diễn, nếu không muốn diễn, tôi sẽ đề nghị với

công ty vậy."

"Các người, tôi hôm nay mệt mỏi, không muốn diễn." hạ tâm ưỡn ngực, quay đầu rời đi, bên kia một nhóm người.lập tức vây lên

Lưu Trường Minh nhìn ánh mắt Liễu Y lo lắng, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói một câu, "Tôi là đạo diễn."

Hạ Tâm mặc dù nói không muốn diễn, không phải thật không diễn, chỉ là bực mình,bị mất mặt, cho nên cũng không hề rời đi.

Sau khi Lưu Trường Minh nói thầm vài với câu phó đạo diễn Trần, vững vàng

ngồi xuống, mà Liễu Y ngồi bên cạnh đạo diễn Lưu, Liễu Y không biết cũng phải biết, bây giờ ngồi kế bên đạo diễn an toàn hơn nhiều, cũng không

thể bởi vì cái này, lại bị đuổi khỏi đoàn phim, mà sau lưng Hạ Tâm cô ta là núi lớn, cô chỉ là người bình thường không chọi lại nổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »