Bữa tiệc kết thúc, khách khứa trong nhà họ Tuần rối rít đứng dậy cáo từ, từng chiếc xe một từ từ biến mất, cả căn nhà yên tĩnh trở lại.
Tuần Tu tiễn người bạn tốt cuối cùng ra về rồi khoát tay với quản gia và Hải Phong đang đứng sau lưng, sau đó xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu hai.
Vừa mới đẩy cửa ra chỉ thấy Liễu Y mặc đồ ngủ nằm trên ghế salon vừa gặm bánh ngọt vừa đọc sách, Tuần Tu mỉm cười đi đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y: “Sao em không ngủ trước?”
“Lúc nãy ăn chưa no.” Liễu Y quăng sách sang một bên, hơi nghẹn bánh ngọt nên trực tiếp đẩy móng vuốt của ai kia ra, từ từ ngồi dậy.
Tuần Tu nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh dưới ánh đèn, đáy mắt tối dần, cuối cùng Liễu Y cũng thuộc về mình, nhìn đôi môi người nào đó một cái rồi trực tiếp cúi đầu liếʍ khóe miệng cuốn vụn bánh ngọt vào trong miệng, nhỏ giọng nói:
“Sau này buổi tối đừng ăn đồ ngọt.”
Liễu Y nhìn thấy ánh mắt Tuần Tu thì cứng đờ, gật đầu bình tĩnh nói: “Vâng.”
Tuần Tu nhìn thấy Liễu Y vô cùng tự nhiên, không thấy một chút xấu hổ hay quẫn bách nào thì có chút cảm giác thất bại, một lúc sau mới điểm nhẹ mũi Liễu Y, nhỏ giọng nói: “Anh đi tắm trước.”
Cả người Liễu Y buông lỏng, cố làm ra vẻ bình tĩnh duỗi lưng một cái, liếc nhìn Tuần Tu rồi lại liếc nhìn sắc đỏ trên giường lớn, gật đầu nói: “Đi đi.”
Liễu Y nhìn bóng dáng Tuần Tu đang đi tới nhà vệ sinh, đưa tay sờ sờ cằm nhìn cửa phòng vệ sinh đóng lại, một lúc sau chợt nhảy người lên, đi tới đi lui trong phòng, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì, cuối đầu nhìn bộ đồ ngủ chỉnh tề của mình, đưa tay kéo kéo rồi bò lên giường, một tay chống đầu nằm nghiêng trên giường lớn.
Liễu Y vừa tính toán vừa lắng nghe động tĩnh trong nhà tắm, chỉ còn thiếu dùng lực tinh thần để quan sát mà thôi, nhưng mà Liễu Y nhớ tới việc mình không khống chế được bị chảy máu mũi thì quyết định không rình coi nữa. Đợi đến lúc trong phòng tắm không còn tiếng nước chảy nữa, Liễu Y hơi kéo vạt váy ngủ lên lộ ra cặp đùi trắng nõn, sau đó nằm yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
Tuần Tu mặc đồ ngủ đi ra từ phòng vệ sinh, không chút để ý đi thẳng đến bên giường nhưng vừa liếc nhìn một cái thì nhất thời có loại kích động muốn nhào tới ngay lập tức. Tuần Tu thấy Liễu Y một tay chống đầu nằm nghiêng trên giường lớn, hai chân trắng nõn thon dài đung đưa trước mặt, vẻ mặt lười biếng, Tuần Tu hơi cầm lòng không được. Mặc dù biết tối nay chắc chắn sẽ đem Liễu Y giải quyết ngay tại chỗ nhưng biểu hiện của Liễu Y như thế này cũng làm cho Tuần Tu hơi luống cuống.
Tuần Tu nắm chặt tay để lên miệng, ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh đi tới bên cạnh giường, nhìn Tuần thiếu phu nhân mới nhậm chức, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Cô dâu nhỏ…”
Liễu Y đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ngẩng đầu nháy mắt hai cái nói: “Mau lên giường ngủ thôi.”
Tuần Tu nhìn sự nhiệt tình của Liễu Y thì lập tức có chút phản ứng không kịp, thử dò xét hỏi: “Tiểu Y, em có biết em nói như vậy có ý nghĩa gì hay không?”
Liễu Y gật đầu, không phải là đêm động phòng hoa chúc hay sao, mình chuẩn bị lâu như vậy đã sớm chờ đợi ngày này rồi, nhìn Tuần Tu còn đang chậm chạp thì trực tiếp đưa tay kéo một cái, đêm xuân đáng giá ngàn vàng nên nhanh lên một chút chứ.
Tuần Tu chưa kịp nói gì chỉ nghe bộp một tiếng đã bị Liễu Y kéo lên giường, cả người té nhào bên cạnh Liễu Y, không thể động đậy.
Liễu Y nhìn Tuần Tu ngã xuống thì lúng túng ngồi dậy, khóe miệng giật giật, mình thật sự không có háo sắc như vậy mà. Nhìn Tuần Tu nằm im bất động trên giường, Liễu Y do dự chẳng lẽ mình ra tay quá mạnh rồi, mới vừa rồi mình cũng không có dùng bao nhiêu sức mà, trong lòng gấp gáp cúi đầu nhìn Tuần Tu.
Liễu Y nhỏ giọng gọi, thấy người nào đó mới vừa rồi còn không có chút phản ứng nào lại đột nhiên mở mắt khiến Liễu Y ngẩn ra, nhân cơ hội này Tuần Tu đưa tay kéo Liễu Y một cái.
Mất đi trọng tâm, Liễu Y hoàn toàn ngã lên người Tuần Tu, vừa hé miệng chưa kịp nói gì thì đã bị Tuần Tu chặn lại, sau đó cạy mở răng môi Liễu Y tiến vào thật sâu, mυ"ŧ thỏa thích. Trong lúc Liễu Y còn mất hồn thì hai bàn tay to lớn của Tuần Tu dọc theo đường cong cơ thể của Liễu Y tiến dần lên trên, một loạt động tác vô cùng nhanh chóng và tự nhiên.
“Tiểu Y, anh chưa bao giờ nghĩ em lại chủ động như vậy nha.” Tuần Tu dán lên mặt Liễu Y cười khẽ, đồng thời tay lại cởi bỏ đay áo ngủ của Liễu Y.
Liễu Y rất muốn phản bác nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói gì thì chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, áo ngủ theo động tác của Tuần Tu đã bị rớt xuống, lộ ra thân thể xinh đẹp đầy đặn, mặc dù vẫn còn áo lots và qυầи ɭóŧ nhưng vẫn không che đậy được những đường cong quyến rũ.
Liễu Y ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dần dần tối lại, một bên là mình bị đè ép, còn một bên là mình muốn phản công trở lại, hai bên đang đấu tranh dữ dội trong lòng Liễu Y.
Tuần Tu nhỏ giọng cười một tiếng, vừa hôn vào gáy Liễu Y, một tay cách áσ ɭóŧ xoa nắn nơi đẫy đà, sự đầy đặn đàn hồi xuyên thẳng vào lòng bàn tay.
“Tuần Tu, đợi chút, em có chuyện muốn nói với anh.” Liễu Y vội vàng nói, vất vả lắm mới có cơ hội áp đảo một lần, mình đã chờ ngày này lâu lắm rồi, còn lén lút tìm Tiền Văn Phương học hỏi kinh nghiệm để đêm tân hôn đem người nào đó ăn sạch sẽ.
“Tiểu Y, hiện tại không phải là lúc nói chuyện.” Đáy mắt Tuần Tu tối dần, giọng nói trầm thấp, tay càng thêm dùng sức nhanh chóng cởi bỏ áσ ɭóŧ của Liễu Y ra, không chút lưu tình xoa nắn đỉnh núi cao ngất, ngón tay thon dài xiết chặt khiến cả người Liễu Y run lên.
Liễu Y im lặng nhìn thái độ ương ngạnh của Tuần Tu, thở dài một tiếng, ánh mắt liếc nhìn gò má hoàn mỹ của Tuần Tu, rất muốn phản công đè người nào đó xuống nhưng mà vừa mới động đậy thì tay Tuần Tu càng thêm dùng sức khiến Liễu Y có chút lực bất tòng tâm, trong lòng Liễu Y có chút buồn bực, mái tóc dài đen nhánh theo động tác của Tuần Tu rơi tán loạn trên giường.
Liễu Y nhắm mắt làm ngơ, quay mặt sang một bên nhưng làm sao Tuần Tu có thể bỏ qua, trực tiếp dùng tay nắm cằm của Liễu Y, cúi đầu ngặm cánh môi đang khẽ nhếch lên, trực tiếp xâm nhập vào bên trong day dưa.
Tuần Tu tham lam thưởng thức hương vị của Liễu Y, môi lưỡi Tuần Tu càn quét không bỏ sót một chỗ nào.
Liễu Y hơi động tình, híp mắt lại, trầm luân hay kháng cự đã sớm không còn là sự lựa chọn của Liễu Y nữa, mặc cho Tuần Tu ôm sát mình vào trước ngực để cho cô có loại cảm giác trước nay chưa từng có. Thân thể hoàn toàn bị Tuần Tu khống chế, tựa như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay khiến cho Liễu Y có cảm giác được quý trọng, được chở che, cho nên khi Tuần Tu hôn lên môi lần nữa thì Liễu Y liền chủ động phối hợp.
Miệng lưỡi quấn quít không rời, Liễu Y khẽ nhắm mắt, cổ ngửa ra sau, hoàn toàn say mê với nụ hôn nóng bỏng của Tuần Tu, hoàn toàn ném chí khí của chính mình ra sau ót.
Đáy lòng Tuần Tu khẽ động, thấy Liễu Y phối hợp thì càng hôn sâu hơn, nơi nào đó ở dưới đã không thể khống chế được bắt đầu cọ cọ vào thắt lưng của Liễu Y.
Hỗn hợp hương thơm của phụ nữ và hơi thở đυ.c ngầu của đàn ông hòa quyện tạo thành một loại mùi vị khiến Liễu Y bị lạc lối, toàn thân bắt đầu nóng lên, bởi vì hiện tại trong lòng theo bản năng đã thỏa hiệp cho nên đối với hành động của Tuần Tu, Liễu Y cũng bắt đầu có phản ứng.
Khi Tuần Tu tạm thời rời khỏi môi mình, Liễu Y mới từ từ mở mắt, trong mắt như có một mảng sương mù ướŧ áŧ, gương mặt bình tĩnh bởi vì động tình có chút ửng đỏ nên càng trở nên quyến rũ, đôi môi như cánh hoa hồng bởi vì vừa hôn mà trở nên sáng bóng.
“Tiểu Y, cho anh nhé?” Tuần Tu nhìn Liễu Y đang nằm dưới thân, nhỏ giọng nói.
Không đợi Liễu Y trả lời, Tuần Tu liền cúi đầu từ từ hôn xuống, bắt đầu từ giữa cổ và gáy rồi di chuyển dần xuống đỉnh núi cao ngất mềm mại của Liễu Y.
Tuần Tu dùng lưỡi ma sát qua lại trên đỉnh hồng phấn mẫn cảm lập tức khiến toàn thân Liễu Y đều run lên.
Cả người Liễu Y giống như đang ở giữa hai tầng băng và lửa, cô cắn môi để không phát ra âm thanh, có lẽ là do không muốn khuất phục hoặc như là không dám đối mặt với phản ứng của thân thể mình, Liễu Y nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.
Mà lúc này Tuần Tu đang sử dụng cả tay và miệng lưỡi, híp mắt nhìn từng cử động của Liễu Y, Liễu Y không thể khống chế luồn tay vào tóc Tuần Tu không biết là muốn khước từ hay là muốn nhiều hơn. Sống lưng Tuần Tu thẳng tắp, kí©h thí©ɧ khiến toàn thân nóng rực kèm theo một chút run rẩy.
Động tác của Tuần Tu ngày càng mạnh mẽ, thậm chí có chút thô bạo, nhưng mà đối với người có tâm lý phức tạp như Liễu Y thì chỉ có loại mạnh mẽ như thế mới có thể làm cho cô ấy nảy sinh bản năng sinh lý. Có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ đều có kỳ vọng muốn được chinh phục, Liễu Y cũng như vậy, Tuần Tu có chút cường thế và bá đạo nhưng cũng mang theo chút dịu dàng.
“Tuần Tu.” Giọng nói Liễu Y đứt quãng, giống như đã không thể kiềm chế được, cũng giống như một tiếng thở dài mà gọi tên Tuần Tu.
Tuần Tu thỏa mãn nâng mắt lên nhìn, khóe miệng vểnh lên: “Vợ à, bây giờ mới bắt đầu.”
Sau khi nói xong, Tuần Tu không tốn chút sức lực nào vùi đầu vào giữa hai chân Liễu Y, bắt đầu liếʍ láp cặp đùi trắng nõn mềm mại.
Liễu Y rất muốn một cước đá bay người nào đó đang làm loạn ở trên người mình nhưng hai chân lại mềm nhũn, hừ hừ hai tiếng, híp mắt lại, có lẽ bị áp chế cũng không phải là khó chịu lắm, ít nhất cũng cho Liễu Y cảm nhận được cảm giác trước nay chưa từng có.
Nhưng mà động tác của Tuần Tu lại ngoài suy nghĩ và dự đoán của Liễu Y, từ trên di chuyển thẳng xuống dưới, lưu lại một dấu hôn trên bắp chân trắng nõn của Liễu Y, động tác này khiến Liễu Y có chút bối rối.
Đối với Tuần Tu mà nói động tác này chỉ vì muốn chiếm giữ từng tấc da thịt của Liễu Y mà thôi, cũng muốn cho Liễu Y một cảm giác tốt nhất.
Môi lưỡi Tuần Tu hôn khắp nơi từ mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, bắp đùi rồi sau đó dán mặt vào vùng đất bí ẩn của Liễu Y, bắt đầu tiếp xúc da thịt thân mật.
Cả người Liễu Y run lên, nhìn phòng tuyến cuối cùng của mình sắp không giữ được nữa thì vội vàng lùi về sau. Đáy mắt Tuần Tu trầm tĩnh, dừng lại động tác, sự khước từ của Liễu Y càng khơi dậy thú tính của người đàn ông.
Tuần Tu lại bổ nhào tới, xé rách phòng tuyến cuối cùng trên người Liễu Y, Liễu Y nhất thời hơi sợ khi nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ biến thành từng mảnh vụn bay tán loạn, hai chân bị Tuần Tu kéo ra hai bên, khu vườn bí ẩn của phụ nữ hoàn toàn bị lộ ra dưới ánh đèn.
“Tiểu Y, ngoan, đừng động.” Tuần Tu ôm eo Liễu Y, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó, giọng nói trầm thấp.
Toàn thân Liễu Y cứng đờ, nhìn người nào đó ăn mặc chỉnh tề còn mình thì không còn một mảnh vải che thân thì Liễu Y có chút không bình tĩnh được.
Tuần Tu hít sâu vài hơi, thừa dịp Liễu Y còn đang trợn mắt thì cúi đầu hôn xuống, mυ"ŧ hai cánh hoa mềm mại vào trong miệng.
Liễu Y không ngờ Tuần Tu sẽ làm như vậy, cả người run lên, giống như đã mất năng lực suy đoán, thở dài một tiếng, hiện tại thân thể và ý thưc hoàn toàn không liên quan với nhau, bụng dưới tràn ra một cỗ nhiệt nóng rực.
Tuần Tu cảm nhận được phản ứng của Liễu Y thì càng thêm hưng phấn, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ma sát.
Liễu Y cảm giác sâu sắc sự kí©h thí©ɧ, tim đập nhanh chóng, khẽ uốn éo thân thể nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay của Tuần Tu, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì thì bây giờ cũng mang theo chút sinh động.
Tuần Tu càng ngày càng càn rỡ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ánh mắt đang khép hờ của Liễu Y, đầu lưỡi hôn từng phát từng phát một, một lúc sau, Tuần Tu dừng lại, khóe miệng nở nụ cười.
Hiện tại, ý thức của Liễu Y đã ở trạng thái mông lung, trong thân thể nảy mầm một loại khát vọng không thể gọi tên chưa từng có.
Tuần Tu thẳng người lên, vừa dùng ngón tay thon dài thăm dò càn rỡ qua lại trong mật cốc bí ẩn của Liễu Y, một tay vừa nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình ra, từ từ đè lên, da thịt tiếp xúc thân mật, Tuần Tu cảm khái mà than.
Ánh mắt Tuần Tu trầm xuống, trực tiếp đi vào thân thể Liễu Y, thấy Liễu Y hơi nhíu mày thì thân thể Tuần Tu đã xâm nhập vào trong.
Liễu Y bị đau đớn nhất thời làm cho thức tỉnh, trợn to hai mắt, còn chưa kịp đưa tay đẩy Tuần Tu trên người ra thì đã bị Tuần Tu cúi đầu hôn khóe miệng, ô ô hai tiếng.
“Ngoan, một chút sẽ ổn thôi.” Tuần Tu nhỏ giọng trấn an, hơi dừng động tác, thân thể cứng ngắc, có thể cảm nhân được chỗ nào đó đang được bao bọc chặt chẽ.
Liễu Y ngẩng đầu, nhìn l*иg ngực đang đung đưa trước mặt, tính háo sắc không thay đổi đưa tay sờ sờ, nuốt một ngụm nước bọt, một tấc lại một tấc vuốt ve da thịt Tuần Tu, từ từ di chuyển xuống phía dưới, căn bản đã quên sự đau đớn vừa rồi. Mà Tuần Tu vừa đè nén mình lại thấy Liễu Y đưa tay vuốt ve như đốt thêm lửa, nhỏ giọt mồ hôi, cắn răng nói: “Tiểu Y.”
Tuần Tu khẽ nguyền rủa một tiếng, không thể nhịn được nữa cùng không cần nhịn nữa, bỗng chốc ôm chặt eo thon mềm mại của Liễu Y kéo về phía mình.
Liễu Y theo động tác của Tuần Tu ngửa đầu ra sau, tay đặt lên bờ vai của Tuần Tu, nương theo động tác không nhanh không chậm của Tuần Tu, ánh mắt mê ly.
Liễu Y cảm thấy từng tia sáng màu hồng đan vào nhau trước mắt, trừ run rẩy kịch liệt bên ngoài thì tâm hồn không biết đã bay đến phương nào rồi.
Tuần Tu cười khẽ, nơi nào đó bắt đầu ra vào, dần dần thay đổi tần số, mồ hôi đầm đìa từ ngực chảy xuống kèm theo tiếng va chạm kịch liệt.
Liễu Y không chút ý thức nương theo luật động của Tuần Tu, hoa tâm bắt đầu co rút kịch liệt.
Một lúc sau, Tuần Tu chợt dùng sức đâm thật sâu vào bên trong, sau đó gầm nhẹ một tiếng.
Cả hai cùng đạt tới cao trào, Tuần Tu từ từ ngẩng đầu, dịu dàng hôn lên khóe miệng của Liễu Y, lại đưa tay ôm eo của Liễu Y nhìn màu đỏ phía dưới giường hơi bừa bãi lộn xộn thì nhíu mày, nhớ tới câu nói: vân đóng mưa hợp, hô mưa gọi gió.
Liễu Y cảm nhận được sức nặng trên người, hơi nhíu chân mày từ từ mở mắt ra nhưng vẫn có chút không tin những chuyện vừa diễn ra, mới vừa rồi thật sự là mình sao, có loại kích động muốn giấu mặt đi mà, thấy thân thể vẫn còn kích động thì buồn bực vô cùng.
Liễu Y ngẩng đầu, đáy mắt trầm xuống, mình đã chuẩn bị lâu như vậy chẳng lẽ lại cứ để bị áp đảo thế này, nhân lúc Tuần Tu vẫn còn vô lực thì bất chợt lật người, từ trên cao nhìn xuống Tuần Tu đang nằm trên giường, hừ hừ hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Lần này đến lượt em.”
Đầu tiên Tuần Tu hơi kinh ngạc, sau đó thì nhỏ giọng cười khẽ, đưa tay ôm hông của Liễu Y, híp mắt nhìn nào đó đang vẫn chưa từ bỏ ý định ở phía trên, gật đầu: “Được, vợ à.”
Đêm mới bắt đầu, mà Liễu Y phản công cũng mới bắt đầu, nhưng mà rốt cuộc ai chết trong tay ai hay ai ăn ai đúng thật là khó nói, một người chờ đợi đã lâu, một người thì chuẩn bị đã lâu, có thể thấy được trăm sông đổ về một biển mà thôi.