Chương 1: Xuống trần lịch kiếp
Ta giống như cái xác không hồn ở sơn trang tránh nóng, đuổi hết người hầu đi, chỉ để lại A Tam.
Ta biết được A Tam cũng là hầu cận bên cạnh hoàng thượng, nhưng trong vườn này có mấy chục người, không một ai mà không phải là do hoàng thượng phái tới.
Cho nên dù là A Tam hay là ai khác cũng chẳng sao cả.
Nếu như không phải hai ngày trước hoàng thượng hạ lệnh không cho ta ra ngoài một mình thì bây giờ có lẽ đã có thể một mình tận hưởng yên tĩnh ở nơi này.
Trước đó vài ngày ta đã bị té ngất xỉu ở ven hồ sen, qua hai canh giờ mới có người tìm thấy, nằm trên giường mấy ngày mới có chuyển biến tốt hơn chút nhưng thân thể của ta càng lúc càng sa sút. Hoàng thượng biết được chuyện này, không chỉ hạ lệnh trừng trị những người hầu cận trong sơn trang, còn yêu cầu dù là ta ở trong phòng hay ở trong vườn thì bắt buộc phải có người đi theo hầu hạ, nếu ta lại bị mệnh hệ gì thì tất cả nô tài bọn họ sẽ bị trách phạt.
Ta không muốn vì ta mà người khác chịu bất cứ tổn thương gì, hơn nữa ta cũng không cãi lại được lời hắn nên tùy hắn phân phó.
Nhưng này có là gì, ta biết rõ tình trạng thân thể của mình, so với lá liễu rơi xuống trong hồ kia cũng không bằng.
Huống hồ là tâm ta đã nguội lạnh từ 5 năm trước, mấy năm nay thân thể cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hoàng thượng quan tâm đến ta là vì tình nghĩa sao?
Sợ là có vài phần tình cảm trong đó.
Từ năm mười bốn tuổi cùng hắn quen biết, khi đó hắn vẫn còn là thái tử. Sau ta lại trở thành thư đồng cùng thái tử đọc bách gia thi thư, trong lòng còn chứa lý tưởng khát vọng lớn lao, cưỡi ngựa đi săn oai phong lẫm liệt. Cùng nhau cải trang đi các chợ nhỏ quán xá ven đường, tìm hiểu những thứ mới lạ mà trong cung không có.
Ta cũng vui vẻ chia sẻ cho Thừa Diễn ( là tên của hoàng thượng) những sinh hoạt thường ngày của ta ở biên giới đại mạc.
Phong cảnh đại mạc yên bình, ta cùng huynh trưởng cưỡi ngựa chạy như bay rong ruổi ngắm sông dài mặt trời lặn, bụi đất bay khắp nơi, vừa thoải mái vừa sung sướиɠ.
Vào ban đêm, trăng sáng trên cao, chúng ta ngồi vây quanh mẫu thân may vá quần áo, phụ thân dạy huynh đệ bọn ta binh pháp.
Hắn sinh ra trong cung, chịu rất nhiều quy củ nhưng cũng từng cùng ta làm những chuyện trái vơí cung quy - trốn ra ngoài chơi trong tết thượng nguyên để ngắm đèn xá, vui thú nhân gian.
Thừa Diễn không thể trở thành một người tự do, tùy ý, vì vậy ta đã từng nguyện ý chia sẻ niềm vui của mình với hắn.
Trong mười năm sớm chiều ở chung, ta lại rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, biến thành người không có nơi để về cũng không có tương lai, nhưng chúng ta vẫn qua lại như cũ.
Nếu không có tình nghĩa, tại sao hoàng thượng lại thường xuyên xuất cung đến thăm ta.
Ta sợ nóng, hắn liền tu sửa nơi này thành sơn trang tránh nóng, bày trí cho ta sống tốt nơi này.
Sơn trang này tuy cách hoàng thành không xa, nhưng hoàng thượng trăm công nghìn việc, chính sự bận rộn, cũng muốn tự mình đến phân phó thượng thực cục làm điểm tâm, đồ ăn bồi ta ăn cơm.
Ta im lặng ăn cùng hắn, ăn mấy miếng liền buông chiếc đũa.
Trên thực tế ta nên căm hận mới phải.
Hận hắn nhẫn tâm làm như không có chuyện gì mà đến tận đây, hận ta tin sai người.
Hắn tựa như cũng không để ý đến thái độ của ta, chỉ lo chia cho ta thức ăn, hết giờ ăn liền rời đi.
Lần sau vẫn là như thế.
Chờ hắn đi rồi, ta miễn cưỡng chính mình nuốt đồ ăn xuống, nhưng lại muốn nhổ ra thì dạ dày mới cảm thấy dễ chịu.
Chỉ là đã dẫm đạp lên sức lực cùng tâm ý của những người làm ở thượng thực cục.
Nhưng hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, nắm trong tay sinh mệnh tất cả người dân đất nước này, vì vậy đối với hắn đây chỉ là một sợi tư tình không đáng nhắc tới.
Hoàng thượng sợ ta ngoài ý muốn ngất đi không ai phát hiện hoặc ngã xuống ao, hoặc là rơi xuống đài cao, sợ trong lòng ta có ý muốn tự sát nên cố ý sai người nhìn chằm chằm ta một bước không rời, không để trong phòng ta một vật bén nhọn nào, chỉ có thể nói là đã dụng tâm.
Nhưng hắn đã xem thường ta
Ta tuy không thể giống phụ thân cầm vũ khí chiến đấu lập được công trạng vang trời, cũng không bằng huynh trưởng kiêu dũng thiện chiến tư thế oai hùng tỏa sáng, nhưng ta cũng từ nhỏ đi theo quân đội, ở trên ngựa mà lớn lên, nhìn quen hành quân đánh giặc. Tuy rằng từng cất giữ ý chí nơi chiến trường mà trở thành một quan văn, vì hoàng thượng phân ưu giải quyết việc an cư lạc nghiệp của bá tánh, hi vọng các tướng sĩ sớm ngày chiến thắng trở về, nhưng trong người ta có dòng máu Bùi gia, có ý chí của họ.
Cho dù ta chết, cũng muốn để người trong thiên hạ biết được rằng trên dưới Bùi gia cả đời trong sạch, trung thành với hoàng đế, làm cho hoàng thượng cảm nhận được một chút hối lỗi.
Người đời đều nói, đương kim thánh thượng là một bậc minh quân có tầm hoài bão lớn , nhìn rõ mọi việc cũng ra tay thật tàn nhẫn.
Năm đó huynh trưởng Bùi An bị tiểu nhân hãm hại, hắn vu oan huynh ấy cấu kết địch nhân , chậm chạp chưa chịu bắt lấy tướng địch, kết thúc chiến trận.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều liền náo loạn.
Hoàng thượng trước mặt mọi người chém gϊếŧ tiểu nhân, sai người truyền thư nói huynh trưởng ta không cần bận tâm, biểu đạt rằng lòng trung thành của huynh ấy được chứng giám bởi trời. Lại hạ mệnh lệnh xuất quân phá địch, nếu trong vòng 10 ngày có tin chiến thắng truyền đến kinh thành thì lời đồn tự sụp đổ.
Vào ngày tuyết rơi lớn, ta cùng mẫu thân quỳ gối ngoài cung, thỉnh cầu được thấy hoàng thượng dù chỉ một lần. Chỉ vì tuyết rơi lớn, lương thảo không kịp đưa đến tiền tuyến, từ trăm năm đến nay chưa bao giờ gặp thời tiết khắc nghiệt đến thế, biên giới địa thế hiểm yếu, thật sự không nên tổng tấn công lúc này.
Chỉ là gió thổi cùng tuyết rơi quá lớn, mẫu thân không thể chịu được nên ngất đi, thân thể đang dần đông cứng của lập tức đỡ lấy, cầu xin cung nhân đi ngang qua giúp đỡ đưa mẫu thân về phủ đệ nghỉ ngơi.
Tuyết rơi đầy trời, ta đã không thể giữ tỉnh táo được nữa, đầu gối bị tuyết làm đông cứng, toàn thân vô tri vô giác.
Cung Đại Minh sáng rực một đêm nhưng ta trước sau chưa được gặp hoàng thượng,
Từ lúc đó chân ta liền xuất hiện tật xấu, nếu mưa dài ngày thì xương đau âm ỉ, tuy cũng có thể chịu được nhưng cả người thật sự rất khó chịu.
Vào mùa hè, ta phân phó hạ nhân đi lấy lôi công đằng – (một loại cỏ dây trung quốc trị giảm đau, tiêu sưng, nhưng chứa độc) đuổi muỗi đi đắp chân, từ một trận lạnh lẽo truyền đến, tiếp theo đầu gối hơi hơi ấm áp.
Tức khắc cảm thấy thoải mái nhiều.
Lôi công đằng là một thứ tốt, vào mùa hè nóng bức có thể dùng để đuổi muỗi, mùa thu kéo dài có thể giúp ta giảm bớt đau đớn, mỗi ngày đều mang nó bên mình.
Mấy ngày sau hoàng thượng tới sơn trang cùng ta ăn cơm, giống như mấy lần trước đem đến rất nhiều thức ăn ngon.
Ta so với ngày thường ăn nhiều hơn chút, hoàng thượng rất vui, dò hỏi A Tam có chuyện gì tốt xảy ra hay không.
Ta bất động thanh sắc nghe A Tam lắp bắp mà báo cáo lại.
Mới đây ta nghe nói A Tam từng là tướng sĩ dưới trướng phụ thân, khi phòng thủ biên quan biết được tin lão mẫu ở nhà bệnh nặng không người chiếu cố. Huynh trưởng biết được cùng phụ thân thương nghị, đưa hắn về chăm sóc mẫu thân, chuyện nhà chưa xong khó lòng làm việc thiên hạ, chờ tận hiếu xong lại vì nước mà tận trung. Trước khi đi huynh trưởng cho hắn ít bạc tài. Bổng lộc của huynh trưởng đã sớm trưng dụng trợ cấp cho quân đội, vì vậy tiền cho hắn cũng không nhiều là do tích cóp hồi lâu mà có được. A Tam vẫn luôn ghi nhớ, phụng dưỡng mẫu thân rồi tìm cơ hội một lần nữa tòng quân, nào biết lại truyền đến tin huynh ấy gặp chuyện chẳng lành. Sau hắn liền vào sơn trang thành tùy tùng của ta. Huynh ấy ấy giúp người không hề nghĩ đến chuyện được báo đáp, là một người hiền lành nhưng đáng tiếc người tốt thì không sống được lâu.
Mấy ngày sau hoàng thành tổ chức lễ mừng.
5 năm trước biên quan đại thắng, họa ngoại xâm được diện trừ, hoàng thượng hạ lệnh đại xá thiên hạ , phong phụ thân là trấn quốc đại tướng quân, đại ca làm phụ quốc tướng quân. Hoàng thượng khâm phong đại thắng ngày đó vì cả nước làm lễ ăn mừng, chợ mở ba ngày ba đêm, lệch cấm đi lại ban đêm được bãi bỏ. Mà khi đó huynh trưởng đuổi gϊếŧ tướng giặc mất tích chưa về.
Hai ngày sau, phụ thân dẫn người tới một chỗ vách đá huyền nhai tìm được hai người rách nát quần áo, trên mặt có dấu vết của một trận ác chiến, chiến mã của đại ca đói đến không dậy nổi, lại không chịu rời đi.
Ta lúc ấy mong chiến sự sớm ngày kết thúc, bốn người một nhà đoàn tụ ở kinh thành. Sớm biết như thế, chỉ mong đại ca được bình an so với tất cả mọi thứ đều không quan trọng.
Hoàng thượng hạ lệnh tìm tòi nửa tháng, lại không tìm thấy kết quả. Liền chiếu cáo thiên hạ Bùi An tướng quân gϊếŧ địch hi sinh cho tổ quốc, là công thần có công bảo vệ đất nước. Truy phong huynh trưởng làm Anh Quốc Công, xứng đáng được đưa vào thái miếu.
Tất cả mọi người đều nói huynh trưởng chết trận, là cái chết vinh quang, nhưng đến thi cốt cũng không tìm được.
Mẫu thân ta từ ngày quỳ trước Cung Đại Minh liền bị phong hàn không dậy nổi, biết được tin huynh trường không còn càng thương tâm cùng cực. Bảy ngày sau, mẫu thân giữ chặt tay mơ hồ nhìn ta hai mắt đẫm lệ, kêu ta sống cho tốt, liền buông tay mà tạ thế.
Ta khóc đến si ngốc, một lần gọi mẫu thân, một lần gọi ca ca, nhưng không ai đáp lại.
Phụ thân không trở lại kinh thành, sắc phong ngày đó ta thay phụ thân lãnh hoàng ân, một mình ta một thân tang phục bất lực túc trực bên linh cữu của mẫu thân, huynh trưởng. Người đời nói ta không hổ là con trai Bùi gia, có thể bình tĩnh mà xử lý tang sự, nào biết ta chỉ là không thể rơi được một giọt nước mắt nào nữa, không có chuyện gì có thể làm ta để tâm.
Ba năm, trong nước phát triển, quốc thái dân an. Đây là do huynh trưởng cùng phụ thân ta dùng mạng đổi lấy nhưng không một ai có thể thấy được cái gọi là quốc thái dân an này.
Phụ thân cũng đã vĩnh viễn ngủ lại ở biên quan.
Nhân gian truyền nhau kể lại đại tướng quân suốt ngày buồn bực, thường xuyên sáng sớm lờ mờ ra cửa đến chiều hôm mới về. Nếu không ra ngoài thì cũng cả ngày khóa cửa ở trong phòng. Một ngày sáng sớm, binh lính kêu cửa không ai đáp lại, đẩy cửa bước vào thấy đại tướng quân nằm trên giường thân thể lạnh lẽo.
Hoàng thượng đau lòng, cử viết điếu văn, Truy phong phụ thân Vinh Quốc Công, xứng đưa vào thái miếu.
Ta biết phụ thân vẫn luôn mong nhớ huynh trưởng và mẫu thân. Với người mà nói có lẽ đó là con đường giải thoát tốt nhất. Còn với ta mà nói, ta trở thành đứa trẻ mồ côi, không một người thân trên đời.
Vào ngày lễ đó, Hoàng thượng phái xe ngựa đón ta vào cung.
Trước khi đi, ta thay một bộ bạch y, trước đó nhiều ngày ta đã trộm tích góp lôi công đằng, tư vị cay độc khiến ta rơi nước mắt. Nhưng lại là thời điểm ta cảm thấy thoải mái nhất.
Thời gian để lôi công đằng phát huy chất độc ước chừng vừa đến hai canh giờ, nếu như có rượu thì có thể phát tác nhanh hơn.
Sống tạm 5 năm, ta rốt cuộc cũng sắp được như ý nguyện.
A Tam đỡ ta bước lên xe ngựa, ta nói với hắn không cần hộ tống ta tiến cung, sau này ta cũng không cần ngươi đi theo bảo vệ nữa, nói hắn tìm việc khác mà mưu sinh.
“Không cần lo lắng hoàng thượng giáng tội, ta sẽ tự bẩm báo, ngươi an tâm đi”- ta nói
Ta không hề nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, vén màn che cũng không quay đầu lại mà bước lên xe ngựa.
Không đến mười lăm phút đã tới rồi.
Tường đỏ ngói vàng lầu treo đèn l*иg chạy thành một dải. bạch ngọc phô liền mặt đất lộ ra màu sắc ôn nhuận, nhìn kỹ sẽ thấy được tạc lên đó từng đóa mẫu đơn nở rộ. bên trong vườn đông lập bóng mặt trời, cây thiết mộc lan yêu kiều bám vào bên cây sanh cổ thụ
Văn võ bá quan tập trung tại trung tâm, đồ ngon rượu quý, mỹ vị nhân gian đều có cả
Phía trên chính điện là chỗ của hoàng thượng, hoàng hậu, cùng các vị phi tử.
Tất cả mọi người quần là áo lượt, trang phục hoa lệ cao quý chỉ riêng ta một thân y phục đơn giản đúng là không ăn nhập với nơi này.
Sau nghi thức tế lễ, hoàng thượng hạ lệnh bắt đầu yến hội. Mọi người uống linh đình. Sau đó, hoàng thượng ban cho ta một chén rượu ngon, ta yên lặng chờ hoàng thượng mở lời: “A Nguyên, ngươi và ta quen biết thế nhưng đã hơn 10 năm. Trẫm thường xuyên nhớ về lần đầu gặp ngươi lần đầu gặp nhau mà như đã quen thân, cùng chung chí hướng, trò chuyện vui vẻ. Ngươi ở trên triều phò trợ trẫm, bày mưu hiến kế, phụ thân cùng huynh trưởng ngươi mang binh trấn thủ biên cương, vì trẫm mà chinh chiến xa trường, bảo vệ quốc gia yên ổn. Hiện giờ thiên hạ thái bình, công lao mà người nhà Bùi gia các ngươi mang lại không thể không nhắc đến, các ngươi là công thần lớn nhất của trẫm” -Hoàng thượng nói
Chúng quan cũng liên tục tán đồng.
“Anh quốc công tử trận sa trường, Vinh Quốc công vĩnh biệt cõi đời, phu nhân cũng tạ thế, trẫm rất đau lòng. A nguyên, hiện giờ ngươi không còn người thân, trẫm sẽ đối đãi với ngươi như người nhà, ngươi với ta cùng hưởng vinh hoa phú quý"-Hoàng thượng nói
Chúng quan lại lại tán thưởng hoàng thượng trọng tình trọng nghĩa, cảm thán hoàng ân bao la.
Ta nhìn chằm chằm ly rượu kia, lại nghe được “A Nguyên” nhưng cũng chẳng gợi lên được cảm xúc gì trong lòng. Cái gì mà mới lần đầu gặp như đã quen biết từ lâu, cái gì mà lưu sơn lưu thủy tri kỉ khó tìm, từ ban đầu tất cả chỉ là một bàn cờ của người bày ra mà ta chính là một quân cờ mà người lợi dụng mà thôi.
5 năm trước một ngày ta đi đến vườn ngự uyển để tìm hoàng thượng bàn chính sự, nhưng lại không tìm được người nên chỉ đành ở dưới tàng cây nghỉ ngơi. Trong lúc ngủ bị 1 tiếng nói đánh thức, vô tình nghe được chân tướng: Trước là tạo cơ hội để làm quen với ta, sau là tìm được sự tín nhiệm của ta, tiếp đó là cùng Bùi gia thân cận. Cho dù, người nhà ta chưa từng muốn can thiệp triều chính, chưa từng có lòng lấy bình quyền ra để mưu đồ việc khác. Mà hiện giờ thế cục đã định, thân vương không quyền, quyền lực tuyệt đối nằm trong tay hoàng thượng, mà đối với hoàng thượng, bây giờ Bùi gia lại mà sự uy hϊếp không thể bỏ qua.