Dịch: No Name
Ngô Minh uống hết thuốc giải trong suốt, một loại chấn động kỳ diệu vô cùng xuất hiện trên người hắn. Loại chấn động này cho dù Ngô Minh Thủy dùng Vận Quyết cũng không phân tích được, làm cho hắn rất thất vọng.
Nếu có thể phân tích, đây chẳng phải là có thể dùng chân lực mô phỏng ra loại chấn động này sao? Xem ra hiện tại hắn chưa thể làm được, chỉ có thể chờ đến khi Trúc Cơ thử lại lần nữa.
Lúc trước, Ngô Minh đã thông báo cho đạo sư và Gnome Albans rằng mình cần bế quan bảy tám ngày để phân tích một ma pháp Tử Linh. Việc này đối với Ma pháp sư là vô cùng bình thường, trên thực tế thời gian hắn bế quan như vậy là còn ít. Đối với nhiều Ma pháp sư, một lần bế quan chính là một tháng, thậm chí mấy tháng, hắn bế quan bảy tám ngày thật sự là rất bình thường.
Đợi cho đến khi triệt để khôi phục thân thể nhân loại, Ngô Minh tiến vào Chủ Thần Không Gian, cảm nhận được loại cảm giác bị bài xích trước đó đã biến mất vô tung. Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, trở về bắt đầu tu luyện. Lần này hắn chỉ cần mười mấy phút là đã tiến vào trạng thái tu luyện, năng lượng trôi nổi trong thiên địa bắt đầu liên tục hội tụ trong cơ thể hắn, hơn nữa điểm số ban thưởng tiêu hao chỉ bằng một nửa so với khi tu luyện ở ngoài nơi hoang dã.
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì ta đang ở bên trong thành phố? Nhưng thành phố này cũng không có công hiệu như các loại Tụ Linh Trận, mật độ năng lượng trôi nổi có phần thấp hơn so với bên ngoài nơi hoang dã, lại còn có rất nhiều dị tộc cũng đồng thời tu luyện ở đây... Dị tộc, đúng rồi, nơi này có dị tộc số lượng lớn, mật độ nhân khẩu rất đông, ở nơi hoang dã chạy vài ngày chưa chắc nhìn thấy một bóng người, ở chỗ này khắp nơi đều có. Có phải bởi vì có rất nhiều dị tộc, gián tiếp góp phần che giấu Thiên đạo giúp ta?"
Ngô Minh suy nghĩ về tất cả các khả năng, cuối cùng xác nhận khả năng này là lớn nhất: chỉ cần hắn xen lẫn trong nơi có nhiều dị tộc sinh sống, điểm số ban thưởng tiêu hao khi tu luyện sẽ ít hơn. Việc này làm Ngô Minh rất kinh hỉ, giảm đến chỉ còn hơn một nửa điểm số ban thưởng tiêu hao, có nghĩa là thời gian cần thiết để Trúc Cơ của hắn cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngô Minh không suy nghĩ nhiều hơn nữa, lập tức ngồi xuống mặt đất vận chuyển công pháp trong yên lặng.
Bên trong hệ thống Tu chân chính thống, Luyện Khí là giai đoạn buồn tẻ nhất, cũng là vô lực nhất. Ngoại trừ đặc hiệu kèm theo của công pháp, bản thân cũng không có quá nhiều năng lực siêu phàm, phù văn có thể luyện tập và sử dụng cũng không có bao nhiêu. Phù văn bát quái hạch tâm, Càn Khôn Chấn Cấn Khảm Ly Tốn Đoài không dùng được một cái nào, phù văn diễn sinh cũng không thể nào sử dụng, chỉ có phù văn cấp ba mới có thể sử dụng một chút, nhưng số lượng không nhiều hơn hai mươi cái, chân văn có thể tổ hợp thật sự là quá ít.
Hệ thống tu chân của Hồng Hoang Thiên Đình có thể nói là đã phát triển đến cực hạn, ít nhất Ngô Minh nghĩ như vậy, có lẽ vẫn còn có cấp độ cao hơn, nhưng lấy tri thức, lịch duyệt, năng lực của Ngô Minh cũng thật sự nhìn không ra.
Tri thức tu chân của Hồng Hoang Thiên Đình đã phát triển đến mức tận cùng, từ phù văn bát quái hạch tâm nhất, theo thứ tự là Càn Khôn Chấn Cấn Khảm Ly Tốn Đoài, trên lý thuyết có thể diễn sinh ra giá trị cực hạn là 2.097.152 phù văn diễn sinh, cũng tức là 8^7. Sau đó thi tới phù văn cấp ba, số lượng theo lý thuyết là (2.097.152)^(2.097.151), đây chính là vô cùng vô tận. Tu Chân giới của Hồng Hoang Thiên Đình tôn xưng cấp độ này là "số lượng Cửu Cung", là toàn bộ thông tin về thời gian, không gian, vật chất, năng lượng và vạn vật trong đa nguyên vũ trụ. Đáng tiếc đây chỉ là lý thuyết, hơn nữa là cực hạn của lý thuyết, bắt kỳ tồn tại nào cũng vô pháp đạt đến.
Đây cũng chính là con đường đại chúng của Tu chân chính thống, hoặc có thể nói, con đường từ cấp một đến cấp bốn chính là phân tích tất cả tri thức, ngưng tụ ra hệ thống phù văn của chính mình. Số lượng phù văn càng nhiều, tri thức càng sâu và rộng, thực lực sẽ càng mạnh hơn. Khi người tu chân đi đến cấp ba, cũng chính là Kim Đan Kỳ, bọn họ thậm chí có thể lập ra Đạo vực, có điều vẫn chưa được hoàn chỉnh, mà một khi đi đến Nguyên Anh kỳ thì nhất định có thể lập ra được Đạo vực nguyên vẹn. Bên trong Đạo vực, tuyệt đại bộ phận thông tin đều bị khống chế bởi Tu chân giả chính thống, tới lúc đó, một Tu chân giả chính thống có thể nghiền ép ngàn vạn Đại Ma Pháp Sư, cũng chính là làm cho toàn bộ ma pháp của những Ma pháp sư này mất đi hiệu lực, khiến cho bọn họ giống như phàm nhân không hề có chút sức mạnh siêu phàm nào.
Ngoại trừ con đường đại chúng, bên trong hệ thống Tu chân chính thống còn có một con đường khác, nhưng nghe nói muốn đi con đường này, trước tiên phải đạt tới đẳng cấp Tiên Nhân, cũng chính là cấp năm. Con đường đó gọi là con đường ngược dòng, từ Bát Quái đến Ngũ Hành, từ Ngũ Hành đến Tứ Tượng, từ Tứ Tượng đến Lưỡng Nghi, cuối cùng chính là Hỗn Độn. Theo con đường này, phù văn hạch tâm từ Bát Quái Càn Khôn Chấn Cấn Khảm Ly Tốn Đoài sẽ bắt đầu giảm bớt, nghe nói thành tựu cuối cùng sẽ là một ký hiệu phù văn duy nhất, phù văn này bao quát Vạn Tượng, một là vạn, vạn cũng là một, bản thân nó đại biểu cho sự vô hạn. Đương nhiên, đây cũng chỉ là lý thuyết, hơn nữa nếu chỉ thuần túy dựa vào bản thân nhân loại, con đường này vốn không có cách nào đi được, nhân tố mấu chốt là sự thiếu hụt của bản thân nhân loại.
Nhân loại là sinh vật ba chiều, các chiều không gian cao hơn cần phải dùng công thức toán học mới có thể mô phỏng và lý giải. Cấp độ của bản thân nhân loại vốn không đủ, nếu đi con đường từ Bát Quái đến Cửu Cung, chỉ cần chậm rãi tích lũy từng bước một. Mặc dù thời gian tích lũy là vô cùng vô lượng, hầu như vô pháp đạt đến, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng.
Còn muốn từ Bát Quái nghịch về Hỗn Độn, cấp độ của bản thân nhân loại hạn chế tất cả, vì vậy nhất định phải mượn ngoại vật mới được. Ngoại vật cũng không phải nói dụng cụ nghiên cứu hay con số toán học, những thứ đó chưa đủ trực quan. Thứ nói tới ở đây chính là Tiên Thiên Linh Bảo, là ở thời kỳ đa nguyên vũ trụ vừa ra đời, các loại quy tắc ngưng tụ hiện thực hóa mà thành. Nghe nói bên trong bất kỳ một Tiên Thiên Linh Bảo nào cũng chứa đựng một phù văn chân văn. Chỉ có dựa vào Tiên Thiên Linh Bảo, nhân loại mới có thể đi lên con đường nghịch dòng.
Ngô Minh tốt xấu cũng có trí nhớ về Tu chân chính thống, đặc biệt là sau khi xuyên việt lần hai, những ký ức này cứ như khắc ấn vào trong bộ não hắn, có thể tùy ý nhớ lại, vì vậy hắn đã có một vài ý tưởng cho con đường tương lai của mình.
Đầu tiên, an tâm làm trạch nam, chậm rãi ngưng tụ thực lực, an toàn đi đến Trúc Cơ, sau đó hắn sẽ bắt đầu học tập, phân tích ngưng tụ ra càng nhiều phù văn càng tốt, hắn cũng có ý định trước đi theo con đường Cửu Cung dành cho đại chúng, đây là con đường đã được chứng mình là có khả năng tích lũy thực lực tốt nhất, một người bình thường cũng có thể chậm rãi tích tũy dần dần cho đến khi trở nên cường đại.
Mà sau khi thực lực bản thân đã đủ cường đại, hắn sẽ bắt đầu thăm dò đại lục Hồng Hoang. Thời đại này vẫn có rất nhiều Tiên Thiên Linh Bảo vô chủ, hắn chỉ cần đạt được một trong số đó, có thể lập tức đi lên con đường ngược dòng, con đường này còn mạnh hơn nhiều so với con đường Cửu Cung, Ahh, nói như vậy cũng không chính xác, là phải mạnh hơn nhiều trước khi "số lượng Cửu Cung" chân chính hoàn thiện.
Hơn nữa bản thân Tiên Thiên Linh Bảo chính là đại sát khí, tất cả khí cụ tu chân kỳ thật đều là bắt chước mô phỏng theo Tiên Thiên Linh Bảo đấy.
Ngô Minh khôi phục từ trạng thái tu luyện, hắn thở dài nói: "Tu luyện dài dằng dặc, còn rất lâu mới có thể luyện xong giai đoạn Luyện Khí kỳ này, ài... Nhìn thử không gian thí luyện lần này có thứ gì có thể làm cho ta kinh hỉ hay không."
Ngô Minh nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa là mười hai giờ, hắn liền đi vào phòng tắm rửa mặt một cái, lại rót một chén nước uống vài ngụm, giải tỏa cảm giác bực bội khi phải liên tục tu luyện trong sáu giờ. Đợi cho đúng mười hai giờ, hắn tiến vào bên trong Chủ Thần Không Gian.
Các cột sáng quen thuộc chiếu xuống, bán Elf Alphard xuất hiện trước nhất - dù sao hắn cũng đã là thành viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp, tiếp theo là những người còn lại: Vương Vũ, Roos (Lạc Ti), Văn Trạch Đào, Tiết Ngọc, và người xuất hiện cuối cùng là thư sinh Từ Văn, nhưng hắn vừa xuất hiện đã nằm té xuống mặt đất, cả người hấp hối.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng vây lại, Tiết Ngọc hô lớn: "Chủ Thần, chữa trị cho Từ Văn, điểm số ban thưởng trừ vào ta."
Từ Văn mặc dù là một thư sinh, có chút thời điểm hay tỏ ra thông thái rởm, nhưng hắn đúng là người tốt, hơn nữa cũng có khí khái anh hùng. Tất cả mọi người trong đoàn đội đều đã từng nhận qua ân huệ của hắn, lúc này nhìn hắn hấp hối, sự lo lắng của bọn họ là không hề giả vờ chút nào.
Cột sáng của Chủ Thần chiếu xuống, chỉ sau vài giây, Từ Văn từ trên mặt đất bò dậy, hắn thở nhẹ ra, ôm quyền thi lễ với Tiết Ngọc, sau đó mới cười khổ với những người xung quanh: "Bị ám toán a, cũng may phải vận khí ta còn tốt, chỉ còn cách một ngày là tiến vào Chủ Thần không gian, nếu không có lẽ chết chắc rồi."
Vương Vũ mang sát ý mà nói: "Là những tạp Hồ đó sao? Ngươi cứ yên tâm, chờ tới khi ta cũng có thể tiến vào thế giới của ngươi, ta nhất định..."
"Không, là người Tấn." Từ Văn cười một cách đắng chát, trong mắt mang theo vẻ thất vọng và mờ mịt, hắn thì thào nói: "Đội ngũ của ta đã có hơn hai trăm người, chiếm lĩnh một trại sơn tặc phụ cận, gần đây nhất lại giải cứu một nhóm người. Lúc này lại có người của triều đình Nam Tấn tới tìm ta, muốn ta tiếp nhận chiêu an. Đây vốn là chuyện tốt, tất cả mọi người đều là Viêm Hoàng nhất mạch, triều Tấn cũng chính thống. Ta vốn đã định dốc sức tương trợ, nhưng bọn hắn lại yêu cầu ta phải đuổi hết những bình dân không thể chiến đấu để tránh việc tiết lộ quân cơ. Điều này sao có thể!? Hơn nữa các hành động quân sự mà bọn chúng đưa ra không hề có kết cấu gì, chỉ thuần túy đưa chúng ta đi chịu chết, nếu làm tốt thì thêm vào cho bọn chúng một khoản chiến tích. Ta tức quá liền quật một gã quan lại người Tấn rồi đuổi chúng đi. Ngay trong đêm hôm đó, hai gã người Tấn tìm tới phòng của ta, định lấy thủ cấp của ta mà tiến thân..."
Vương Vũ cũng trầm mặc, lại hỏi hắn: "Là gian tế của triều Tấn sao?"
"Không... Là người dân bình thường, vốn phải bị đuổi đi nếu ta tuân theo mệnh lệnh của đám quan lại triều Tấn..." Từ Văn cúi đầu nói.
Thoáng cái, tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có Tiết Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng, tròng mắt đỏ rực mà nói: "Vậy thì gϊếŧ hết bọn chúng! Nghiền chúng thành thịt nát, bêu đầu cảnh cáo những người còn lại! Hơn nữa phải xử tội liên đới! Gϊếŧ chết toàn bộ họ hàng người thân có liên quan! Sau khi gϊếŧ sạch rồi thì gϊếŧ hết một đường đến triều Tấn! Ta nói với ngươi, nếu gϊếŧ một là tội, thì gϊếŧ vạn là hùng, tàn sát đến chín trăm vạn là...""
"Được rồi." Văn Trạch Đào kéo Tiết Ngọc lại, hắn đi đến bên cạnh Từ Văn, nói: "Tiểu Từ, ngươi đừng nản chí, loại chuyện này không thể tránh được, nhân tâm vốn phức tạp, không nên chỉ vì thế mà thay đổi niềm tin của mình, nhưng cũng không thể làm như không thấy. Kiến thiết lại sức sống của một nền văn minh là một quá trình trường kỳ, thắng lợi một trận lại một trận mà tích lũy. Tiểu Từ a, ta tìm tới chuyên gia về thời đại kia của ngươi, người Hán thời đại kia, hoặc có thể nói là người Tấn, bọn họ thất bại một lần lại một lần, cột sống hầu như đã gãy, cho nên mới xuất hiện loại bại hoại như vậy. Nhưng bên trong mỗi một dân tộc luôn luôn tồn tại anh hùng, không phải ngươi cũng là một anh hùng đó sao? Hay là ngươi nản chí rồi? Không muốn tiếp tục phấn đấu nữa?"
Từ Văn lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: "Cho dù cửu tử cũng bất hối, ta không hề nản chí, chỉ là có chút khổ sở, rõ ràng... haizz, yên tâm đi, sau này ta sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ xử lý ổn thỏa tất cả những chuyện này."
Trong lòng mọi người đều thầm than thở, lại liên tưởng đến thế giới của bản thân, ngoại trừ Văn Trạch Đào và Tiết Ngọc, những người còn lại đều khó tránh khỏi có chút cảm động lây.
Khi mọi người đang nói chuyện, có bốn cột sáng đáp xuống, bán Elf Alphard liền thì thào nói: "Quả nhiên là mười người, chẳng lẽ số lượng tối đa của Chủ Thần Không Gian chính là mười người? Nếu đã đủ mười người sẵn thì sẽ như thế nào?"
Roos (Lạc Ti) đứng ngay bên cạnh Alphard, lỗ tai nàng bỗng nhúc nhích, lại nói: "Ta cảm thấy đến lúc đó có thể sẽ có biến hóa gì đó. Hiểu biết của chúng ta đối với Chủ Thần Không Gian thật sự quá ít, ví dụ như việc ngươi có quyền hạn có thể tiến vào thế giới của chúng ta, lúc trước chúng ta cũng không biết là có quyền hạn như vậy."
Lúc này, bốn người kia đã mơ hồ thức tỉnh lại, bốn người này đều là nhân loại, hai nam hai nữ, đều là người trẻ tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi. Bốn người này vừa tỉnh lại đã lập tức hét lên, đồng thời tụ lại một chỗ. Xem ra bốn người này có quen biết lẫn nhau, trường hợp này thật sự kỳ lạ.
"Quỷ, là quỷ a! Quỷ lại đưa chúng ta đi đâu vậy!?" Một cô gái trẻ tuổi trong đó lớn tiếng khóc rống.
Sáu người thâm niên đều nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào. Tiết Ngọc vội vàng đi đến hỏi thăm, nhưng bốn người giống như đã bị dọa sợ đến tinh thần thất thường. Khi Tiết Ngọc tới gần, trong bọn họ có hai người trực tiếp đái ra quần, lại nói điên nói khùng, không rõ ràng gì cả.
Tiết Ngọc nhẫn nại hỏi tiếp vài câu, rốt cuộc cũng thu hoạch được một ít thông tin từ bọn họ. Hắn đứng lên nói với những người còn lại: "Bọn họ có vẻ là một nhóm, trừ bọn họ ra còn có bảy tám người khác, có vẻ học cùng một trường đại học, tranh thủ nghỉ hè đi thăm dò một bệnh viện nghe đồn là có ma, sau đó thật sự gặp được ma quỷ. Ngoại trừ bốn người bọn họ, những người còn lại có lẽ đều chết hết rồi, mà ngay khi bốn người này cũng sắp tiêu tùng đến nơi thì bỗng nhiên được tiến nhập vào nơi này, hắc, thật không biết nên nói bọn họ may mắn hay xui xẻo nữa."
Tiết Ngọc còn cười được, nhưng những người còn lại đều tỏ ra không được thoải mái cho lắm, Vương Vũ nói: "Ta bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo..."
"Ta cũng có." Từ Văn nói theo.
Tiết Ngọc sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Dự cảm bất hảo? Hai người đang nói về cái gì a."
Từ Văn và Vương Vũ đều cười khổ, bọn họ nhắc mọi người cùng nhau điều tra không gian thí luyện lần này của Chủ Thần, vừa vặn cũng là lúc Chủ Thần mở ra không gian thí luyện.
"Tuyệt cảnh bệnh viện."