Dịch & Biên: No Name
Vì đoạt ngựa trong loạn, Ngô Minh đi tới một trong hai khu vực hắn cảm giác nguy hiểm nhất, đương nhiên, hắn cũng vô cùng cẩn thận, thực chất là đi đến với tốc độ nhanh như rùa, hơn nữa bây giờ là đêm, hắn đang định đổi một dụng cụ quân dụng chuyên dùng để quan sát ban đêm từ Chủ Thần, chỉ là thứ này giá cả không phù hợp, sáu mươi điểm số ban thưởng, sau khi đổi xong Ngô Minh cảm thấy lòng đau như cắt.
Bất quá đã chơi là phải chơi lớn, Ngô Minh còn đổi thêm hai khỏa lựu đạn nổ mạnh, uy lực lớn hơn so với lựu đạn bình thường, giá cả cũng cao, sau đó chừa một ít điểm số ban thưởng để chữa trị, không dám xài nhiều hơn nữa.
Ngô Minh vẫn đang tiếp tục tiến lên, hắn chú ý cẩn thận, càng cách chỗ kia càng gần, dự cảm nguy hiểm cũng càng lúc càng mạnh mẽ, nhưng mà làm cho người ta kỳ quái là, hắn không thấy được bất cứ sinh vật nào tồn tại phía trước cả, điều này khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục đi một lúc lại cảm thấy kỳ quái, bởi vì dự cảm nguy hiểm đang dần dần yếu đi.
"Cái quỷ gì đây? Chẳng lẽ ta đã đi ngang qua con ma thú kia lúc nào không hay?" Ngô Minh kỳ quái, hắn quay đầu vòng trở lại, chỉ là lần này càng cẩn thận hơn, nhưng mà sau khi đi được một lúc, dự cảm nguy hiểm lại bắt đầu yếu bớt một lần nữa, và hắn vẫn không thấy được bất cứ sinh vật nào.
"Không đúng! Là ở dưới lòng đất!"
Ngô Minh lập tức bừng tỉnh ra, một lần nữa đi tới khu vực có dự cảm nguy hiểm nồng đậm nhất, sau đó hắn đứng ở chỗ này một hồi lâu, mới lắc đầu nói: "Không phải sinh vật sống, hoặc là đồ vật chôn dưới chỗ này nguy hiểm, hoặc là có khu vực cấm địa nguy hiểm dưới lòng đất."
Ngô Minh chờ đợi mấy tháng trong thời kỳ chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình, tra tìm không biết bao nhiêu thông tin trên internet, cũng rõ ràng đại lục Hồng Hoang kia rộng lớn vô cùng, cho dù nhân loại phồn vinh đến cực điểm, cũng tối đa chiếm cứ 20-30% đất đai, phàn còn lại hoặc là giao thông không tiện, hoặc là hoàn cảnh không tốt, hoặc là nhân nhân khẩu chưa đủ, đồng thời mà trong đó cũng có một vài nơi gọi là cấm địa tuyệt địa, cùng loại với tam giác quỷ trên địa cầu, chỉ là cấm địa tuyệt địa ở đại lục Hồng Hoang lại càng nguy hiểm hơn, cho dù là tứ giai tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh.
Nếu như dưới lòng đất này thật sự có cấm địa tuyệt địa kiểu đó, Ngô Minh tuyệt đối chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, thậm chí ngay cả ngựa cởi hắn cũng không cần, lưu được núi xanh, còn sợ gì không có củi đốt!?
Ngô Minh liên tục cảm ứng, chỗ này đúng là địa điểm nguy hiểm nhất trong khu vực quanh đây, nhưng mức độ nguy hiểm cũng không đến mức khiến hắn phải chạy trối chết, hơn nữa ở Hồng Hoang nơi nào không nguy hiểm? Nguy cơ nguy cơ, gặp nguy hiểm dĩ nhiên là sẽ có kỳ ngộ, hiện tại đúng là thời điểm hắn đang cần có kỳ ngộ.
Huống chi, giác quan thứ sáu của hắn tại sao lại khiến hắn lựa chọn chỗ nguy hiểm này? Thủy Vận Quyết đề cao giác quan thứ sáu, tuy rằng phần lớn là đề cao dự cảm nguy hiểm, nhưng mà giác quan thứ sáu nhưng cũng không chỉ biết mỗi trò dự cảm nguy hiểm a.
Nghĩ tới đây, Ngô Minh cũng không chần chừ nữa, cẩn thận tìm tòi dấu vết trên mặt đất, nhưng mặt đất chỉ toàn bùn đất bình thường, cũng không có điểm gì kỳ lạ. Ngô Minh đành cắn răng thử đào xuống đất, mà khi đào được sâu cỡ một tất, ngón tay của hắn đυ.ng phải một lớp kim loại.
"Quả nhiên, phía dưới là một di tích a!"
Ngô Minh lập tức vui mừng, từ sau khi gặp Cốt, hắn đã không dám xem thường bất kỳ thứ gì của thời đại này, ngược lại bắt đầu tràn đầy cố kỵ. Trước mắt hắn đã phát hiện được một di tích, hơn nữa còn được bao bọc bởi kim loại bên ngoài, hiển nhiên cấp độ văn minh di tích này không thấp, thứ này tuyệt đối có giá trị thăm dò, bất kể là phát hiện tin tức hay bảo bối gì từ bên trong cũng được, không thể bỏ qua.
Có điều, bây giờ là thời điểm bắt ngựa, nếu muốn thăm dò di tích này, con ngựa con kia coi như tuột tay, Ngô Minh nghĩ nửa ngày, nội tâm cuối cùng cũng đã quyết.
"Cũng được, di tích này bày ở chỗ này, cũng sẽ không chạy đi đâu, trước hết vẫn nên đi bắt ngựa con."
Ngô Minh lập tức định rời khỏi. Hắn vừa đứng dậy, bỗng thấy có sương mù trắng dâng lên từ mặt đất, giống như sinh vật trực tiếp bao phủ lấy hắn. Ngô Minh kêu to không tốt, định lập tức chạy thục mạng, lại không ngờ tốc độ của sương mù đột nhiên bạo tăng, trực tiếp chui vào bên trong cơ thể hắn, ngay khi Ngô Minh còn chưa kịp kêu to "mạng ta xong rồi", đột nhiên hắn nghe được âm thanh của Chủ Thần.
"Đánh chết phân hồn của Lich, điểm số ban thưởng là một nghìn hai trăm điểm, rút ra 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 thành công."
"... WTF?" toàn thân Ngô Minh có chút sững sờ, đột nhiên dự cảm nguy hiểm trong giác quan thứ sáu của hắn điên cuồng bành trướng, dọa hắn sợ tới mức không kịp suy nghĩ gì thêm đã chạy thẳng ra bên ngoài, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, lập tức thấy được lượng lớn bộ xương khô đang leo lên từ dưới mặt đất, hơn nữa mỗi một bộ xương vẫn đang không ngừng tổ hợp lại, trong đó có vài bộ xương cốt dường như đang tổ hợp thành mấy bộ xương hình ngựa.
"Khốn kiếp, đây là di tích cái quái gì, đây rõ ràng chính là một mộ phần kim loại, ta đã đào phải tổ ong vò vẽ rồi."
Ngô Minh chạy nhanh hơn, đồng thời cũng móc ra một quả lựu đạn nổ mạnh mà nắm thật chặt, tùy lúc đều có thể ném ra.
Khi Ngô Minh chạy được khoảng hai trăm ba trăm mét, bộ xương khô thứ nhất đã thành hình, đây là một bộ xương khô chiến binh, tay cầm trường kiếm toả ra hắc quang, trên hốc mắt của nó tỏa ra hai đoàn ánh sáng lạnh lẽo màu lam. Nó nhìn Ngô Minh đang chạy trốn, lớn tiếng gầm lên một cái, mặc dù không có âm thanh nhưng lại có chấn động vô hình truyền ra, lập tức, những bộ xương còn lại bắt đầu tổ hợp với tốc độ nhanh hơn, thêm nhiều bộ xương khô bắt đầu bò ra từ dưới mặt đất.
"Lich, Chủ Thần vừa nhắc tới Lich, điểm số ban thưởng một nghìn hai trăm điểm, đây là đại gia hỏa a, hơn nữa nếu như đúng là Lich trong mấy game ta thường hay chơi... Vậy ít nhất nó cũng phải có sức mạnh tam giai, thậm chí có khả năng tới gần tứ giai! Con mẹ nó, không biết có thể chạy hay thoát hay không, vừa rồi hình như mình còn thấy được Kỵ sĩ Khô Lâu..."
Ngô Minh vừa chạy vừa điên cuồng suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại hắn liền đổi hướng, chạy về phía đám ma thú nhìn như ngựa kia.
Chạy không bao lâu, Ngô Minh đã đã nghe được tiếng vó ngựa từ phía sau, hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn mà lập tức kéo chốt lựu đạn nổ mạnh trên tay, sau đó ném thẳng về phía sau. Ngô Minh vừa chạy thêm vài giây, sau lưng lập tức truyền đến tiếng bạo tạc kịch liệt, sóng nhiệt từ phía sau kéo tới, hắn cũng không dám nhìn hiệu quả của vụ nổ mà vẫn tiếp tục điên cuồng chạy trốn.
Nhưng Chủ Thần không có bắt kỳ nhắc nhở ban thưởng nào, hoặc là thứ phía sau lưng cũng không bị nổ chết, hoặc là mấy thứ này căn bản không phải sinh mệnh, mà là ma pháp, là khí cụ, hoặc là ảo giác, tóm lại là thứ quái thai gì cũng có thể.
"... Thủy Vận Quyết này thực sự có tác dụng sao? Chỗ nguy hiểm như vậy mà mức độ nguy hiểm không cao, đây là muốn hại chết ta à."
Trong lòng Ngô Minh liên tục rủa thầm, nhưng mà chân cũng không hề chậm, hiện tại hắn đã cách bầy ngựa tối đa nghìn mét, mắt thấy sẽ chạy đến mục tiêu, bỗng nhiên từ phía sau có một đạo gió táp kéo tới, Ngô Minh căn bản không kịp tránh né, chỉ trong tích tắt, đạo gió táp kia bắn trúng vai trái của hắn, tống hắn về phía trước, bay ra xa ít nhất bảy tám mét, toàn bộ người đập xuống mặt đất không thể động đậy.
"Đã xong!" Ngô Minh kinh hoàng trong lòng, cố gắng trở mình đứng lên, nhưng đạo gió táp kia không biết là thứ gì, chẳng những xuyên qua bả vai hắn một lổ thủng, lực đạo còn truyền tới các nơi khác trên người, phần lớn xương cốt hắn giờ phút này đều đã trật khớp, cộng thêm khi va chạm vào mặt đất càng tăng thêm thương tổn, trong thời gian ngắn hắn không có khả năng đứng dậy.
"Chủ Thần, chửa trị toàn..."
Ngô Minh vẫn chưa nói xong, đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một cái móng ngựa to lớn, trực tiếp vượt qua hắn mà xông đến đám sinh vật khô lâu kia, vừa chạy vừa phát ra một chuỗi âm thanh ngựa hiiihi...i-it....
Khiến Ngô Minh ngạc nhiên chính là, Chủ Thần rõ ràng còn phiên dịch cái âm thanh hiiihi... này, điều này có nghĩa là đoạn âm thanh cũng không phải là tiếng ngựa hí bình thường, mà là lời nói của sinh vật có trí khôn, đám ngựa này lại là sinh vật có trí khôn!?
"Đám Undead dơ bẩn, lại dám bước vào lãnh địa của bán long chư tộc, xem ra các ngươi đã quên mất cuộc chiến đã đuổi tận gϊếŧ tuyệt các ngươi vào một ngàn năm trước rồi?"
Khốn kiếp, coi như xong đời rồi, sau có mấy bộ xương khô đuổi theo, trước thì là ma thú ngựa có trí tuệ, cho dù thế nào thì hắn cũng đã chạy không thoát.
Ngô Minh liên tục suy tính về phương pháp phá cục kế tiếp, mà đúng lúc này, một đầu lưỡi ấm áp liếʍ láp khuôn mặt của hắn, Ngô Minh nỗ lực quay đầu nhìn về kẻ đang liếʍ láp mình, kết quả chứng kiến một cái mồm lớn tràn đầy răng nhọn, làm hắn hắn lập tức sợ vãi ra quần.
Hiện tại toàn thân đầy thương tích, còn có mùi thối trong cái miệng kia, làm cho hắn thoáng cái đến hít thở cũng không xong.
Cứ như vậy, Ngô Minh trợn trắng mắt lên, trực tiếp hôn mê.