Chương 19

Có tiếng chuông reo in ỏi, nhấm nhẳn, đứt quảng,nghe cứ như có đứa trẻ con nào nghịch ngợm vậy. Đang đọc sách, Yên Thảo caumày, bực bội đứng dậy. Nàng liếc nhìn đồng hồ, đã gần hai mươi giờ khuya rồi,không hiểu còn có khách nào đến thăm vào giờ này. Không lẽ trẻ con phá chơi,tuy nhiên nàng biết điều này khó xảy ra ở khu chung cư cao cấp, hiện đại vàtoàn là người nước ngoài này.

– Chị à!

Yên Thảo ngạc nhiên kêu lên, không tin vào mắt mình.Dược sỹ Kiều Thu đang loạng choạng đứng dựa vào tường, mặt đỏ gay, bộ dạng đầyvẻ mệt mỏi. Kiều Thu uống rượu say, có lẽ là nàng đã gặp một sự kiện gì đó rấtghê gớm nên mới bị sống nặng nề đến như vậy.

– Cho chị vào nhà được không?

Tiếng Kiều Thu khản đặc. Giật mình, Yên Thảo gật đầucuống quýt khóac ngang vai dìu Kiều Thu vào trong phòng khách.

Ngã phịch xuống ghế nệm, Kiều Thu nửa nằm nửa ngồi,không thèm để ý vạt áo tốc hớ hênh, nhắm mắt. Để nàng yên tĩnh, Yên Thảo đi xuốngbếp lấy mấy trái cà chua, rửa sạch và cho vào máy quay sinh tố, làm ly nước choKiều Thu, nàng thắc mắc khônghiểu Kiều Thu đã gặp chuyện gì. Nàng và Kiều Thuquen nhau cũng hơn một năm và càng ngày hai chị em càng thấy thân thiết vớinhau hơn. Kiều Thu vẫn thường nói đùa, nếu một tuần mà hai chị em không gặpnhau được một lần thì chắc chị sẽ ngu ngơ mất. Những khiđi công tác xa, nhất làra nước ngoài chẳng hạn, Kiều Thu thường gọi điện thoại kể đủ thứ chuyện vớiYên Thảo, có khi cả nửa tiếng đồng hồ. Một người đàn bà thông minh, mạnh mẽ vàlà một nữ doanh nhân thành đạt trên thương trường, rất giàu có. Địều đáng khâmphục là tất cả thành công trong cuộc sống đều do chính bản thân Kiều Thu làmra. Chưa bao giờ Yên Thảo thấy Kiều Thu tỏ ra yếu đuối cả, trong làm ăn thì dĩnhiên có lúc thắng lúc thua. Những khi tiết lộ với Yên Thảo về chuyện thua lỗdo một đợt nhập hàng chậm trễ hay một hợp đồng phải bỏ dở dang vì nhiều lý dokhông thực hiện được, chấp nhận thiệt hại cả vài trăm ngàn đô, có khi nhiềuhơn, trong khi Yên Thảo xanh mặt thì Kiều Thu cười dòn tan. Em đừng lo như thế,chuyện làm ăn thì có thắng có thua là điều bình thường, quan trọng là mình biếtứng phó như thế nào. Chị đã tính toán hết rồi, nếu không thì công ty chị có nướcdẹp tiệm sớm. Phục Kiều Thu sát đất, Yên Thảo vẫn nghĩ rằng khó có điều gì cóthể quật ngã được nàng, thế mà…

Đặt khẽ ly sinh tố xuống bàn, Yên Thảo ghé xuống cạnhKiều Thu, bóp nhẹ bàn tay khô lạnh ngắt rồi đặt lên ngực mình ủ cho ấm và dịudàng nói.

– Uống chút sinh tố cho tỉnh đi chị.

Kiều Thu, lúc này đã duổi dài người trên ghế salon,vẫn nằm im một lúc lâu như để hồi tỉnh. Rồi nàng uể ỏai hé mắt nhìn Yên Thảo, hỏi:

– Nhà còn rượu không em?

– Rượu thì có, nhưng…

– Hôm nay chị gặp chuyện buồn, muốn uống với em mấyly giải khuây.

– Em thấy chị mệt rồi.

Kiều Thu nhóm dậy, cười ruồi.

– Em sợ chị say à?

Vốn biết tửu lượng Kiều Thu rất khá, Yên Thảo cònphát hiện ra hình như là nàng ta uống rượu gần như không biết say và hiếm ai chứngkiến được nàng say bao giờ. Có lẽ làm ăn kinh doanh phải tiếp khách nhiều nên vậy.Nhìn Kiều Thu, Yên Thảo thầm nghĩ, tốt nhất là hãy cho Kiều Thu uống thật saycòn hơn để trong tình trạng như thế này, rõ ràng nàng đang gặp chuyện đó buồnvà cần uống rượu, cần có người lắng nghe, Yên Thảo hoàn toàn hiểu đựơc tâm trạngcủa Kiều Thu lúc này.

Yên Thảo đứng dậy đi lại tủ kính và lấy ra chaiHennesy uống dở được 1/3 ra đặt lên bàn. Trong nháy mắt Kiều Thu đã đổ vào họngmình ba ly rượu cái vèo, nhìn nàng uống thì thật đến những gã đàn ông ma men chắccũng ớn.

– Thôi đừng uống nữa, cho em biết chuyện gì đi, em sợ…

Yên Thảo hỏi đến hai ba lần liền. Cuối cùng thì KiềuThu cũng chịu mở miện.

– Chị khổ lắm… – Nàng nói đầy vẻ cay đắng.

– Kể cho em đi, cho nhẹ nhõm bớt, nào kể đi… Yên Thảogiục, tay chìa cho chị ly nước sinh tố.

Kiều Thu uống một hơi rồi khẽ khàng:

– Chị quen cô bé ấy vào năm nó vừa tròn hai mươi tuổi.Một sự quen biết mà theo chị đấy chính là sự sắp đặt của số phận em ạ, đến bâygiờ chị vẫn nhớ rõ màu áo trắng học trò của cô bé ấy mặc đứng bên kia đường chờchị. Cô bé này nhìn bề ngoài hoàn toàn không thể nào nói là đẹp được, ngườitròn phúng phính, mũm mĩm, nước da bánh mật, chỉ trừ vóc dáng gọi là co ráo dễcoi.

– Có phải cô bé Kiều Liên mà thỉnh thoảng chị vẫn nhắctới?

– Không. Kể cũng điên thật, trong giới les, chị vốnlà người đàn bà thành đạt và nổi tiếng, được nhiều les tôn sùng, yêu quý, khôngthiếu gì les theo đuổi và chị luôn kiêu hãnh về điều ấy. Thật ra từ trước đếnnay các mối quan hệ với les với chị thường chỉ là những quan hệ qua đường chovui, giải khuây, chứ không hẳn là yêu ai. Chị rất tự tin và kiêu hãnh, chị tinrằng chẳng có một les nào có thể quật đỗ được chị cả, chẳng ai có thể làm chotrái tim chị rung động được, thậm chí nhiều lúc chị còn nghĩ rằng chưa chắcmình đã là les mà chẳng qua là thích nổi loan vậy thôi. Cũng đã hai mươi năm rồivà chị sống trong niềm tự tin, kiêu hãnh ấy cho đến ngày chị gặp cô bé này, tấtcả cũng tình cờ thôi em ạ, một sự tình cờ mà làm cho trái tim chị đau mãi đếnngày hôm nay.

– Ai giới thiệu cho chị à?

– Hoàn toàn tình cờ em ạ. Nhớ lại lần đầu mới gặp côbé theo một cái hẹn. Cô bé ấy đứng chờ chị, không hiểu sao ngay từ thời điểmđó, trái tim chị đã thắc đau bởi sự thơ ngây trong sáng của từng ánh mắt đến nụcười và vành môi cong cong của nó. “Cái gì? … hic…” đấy là những phản ứng quenthụôc ngọt ngào mỗi khi người tình nhỏ của chị khi gặp điều gì thích thú. Nó phụngphịu, nó giận dỗi, dậm chân dậm tay, hờn ghen và cả những giọt nước mắt ứa ra bấtlực.

– Sao lại bất lực?

– Nó nói rằng không bao giờ giữ nổi chị trong trọn mộtvòng tay, bởi nó biết hết mọi cuộc theo đuổi của các les khác. Chị cũng cố tìnhkhông dấu. Nó đã giở rất nhiều trò ma mãnh láu cá của trẻ con ra… Chao ơi, sốngtrong giới les bao nhiêu năm và được nhiều les thương yêu đeo đuổi, thậm chí làtôn thờ thế nhưng đây là lần đầu tiên chị cảm nhận được thế nào thật sự là tìnhyêu của les, một sự cảm nhận muộn màng nhưng lại đầy mật ngọt trong trái timmình. Hiểu rằng mình không còn bao nhiêu thời gian nữa và phải biết trân trọnggiữ gìn những may mắn gì mìnhđang có. Thế rồi…

– Rồi sao chị?

– Chị lao vào điên cuồng yêu và chị hạnh phúc vì côbé ấy đáp lại điều ấy, hạnh phúc thật là hạnh phúc. Đến nỗi nhiều lúc chị cứ ngỡrằng mình đang mơ. Thiên đường của thượng đế thật ra là gì, đẹp như thế nào, chịkhông biết, nhưng thiêng đường của chị là có người tình nhỏ trong vòng tay củamình. Được yêu, được âu yếm chiều chuộng và hít hà gò má tròn mềm ấy mãi mãi.Thế mà….

Nước mắt Kiều Thu đột nhiên trào ra dàn giụa, Yên Thảophải đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai nàng an ủi. Với lấy chai rượu, Kiều Thu tự rótthêm một ly đầy, uống ba lần mối hết. Im lặng một lát rất lâu….

– Nó đã làm gì chị?

– Rồi thì đau khổ xuất hiện, xem ra chị đã phải trảgiá cho những kiêu hãnh đỏng đảnh thời trẻ của mình. Thời gian đầu chị sống rấthạnh phúc. Chị không để cho người tình nhỏ thiếu thốn gì, nó nhõng nhẽo chị thứgì chị cũng cố gắng đáp ứng cách nhanh nhất, đôi lúc cứ như mẹ chăm con vậy. Tuổichị gấp dôi tuổi nó, chị luôn tự biết mình nên trong cuộc tình này thời giannăm tháng để mà chọn lựa của chị chẳng còn dài…

– Chị đừng nghĩ vậy!

– Không, chị rất biết mình em ạ. Vì thế mà chị yêutrong say đắm, nhưng lại che giấu tất cả mọi người, nhất là chị em trong giớiles.

– Em biết, chị là người rất nổi tiếng trong giớiles, nổi tiếng bởi chẳng có les nào có thể làm chị rung động được cả. Chị cứnhư một trái nho chín đậm nhìn thật ngon lành làm cho khối kẻ thèm khát nhưngkhông bao giờ với tới được, và chị vẫn luôn muốn giữ nguyên hình ảnh ấy trong mắtmọi người…

– Đúng, phải giấu giếm là vì vậy. Không hiểu sao từkhi có tình yêu thì chị lại luôn linh cảm thấy những điều bất an trong cuộctình này, nó cứ như cái bong bóng phập phồng trên tay vậy, đẹp, lung linh rực rỡnhưngsẵn sàng tan vỡ bất cứ lúc nào, mặc dù chị vẫn tự nhủ, chắc là không có gì đâu,chẳng qua vì mình quá yêu quý người mình yêu nên mới sợ hãi như vậy. Em có baogiờ hiểu được cảm giác sợ hãi điều gì mà mình yêu quý nhất nhưng lại không thểgiữ đựơc mãi mãi không?

Yên Thảo gật đầu.

– Chị … chị thật là hốt hoảng khi nghĩ tới những đổvỡ có thể có. Thường tình yêu pha lê mong manh thì lại rất dễ vỡ em ạ. – Nước mắtKiều Thu lã chã.

Yên Thảo đưa cho nàng hộp khăn giấy. Kiều Thu lau mặt,cố nén tiếng nấc.

Cách đây hơn một năm, một lần chị và cô bé dắt nhauđi Đà Lạt nghỉ. Chị rất thích Đà Lạt bởi không khí mát mẻ, tĩnh lặng và đặc biệtlà có đi xa như thế thì chị và người tình nhỏ của mình mới có thể nắm tay nhauđi dung dăng dung dẻ mà chẳng sợ ai nhìn thấy, xì xầm ghen tỵ. Chị đã đi rấtnhiều nước trên thế giới và riêng Việt Nam này thì gần như tỉnh thành nào cũngđã đặt chân đến. Thế nhung chẳng nơi nào có thể ghi lại dấu ấn hạnh phúc cho chịbằng Đà Lạt. Chị rất yêu Đà Lạt và nghĩ rằng sau này có về già thì mua một cănnhà trên Đà Lạt để dưỡng già. Đà Lạt với những đồi thông reo, với những máicong nhà thờ vá tiến chuông chiều thong thả của những ngôi chùa rải rác đây đó.Đà Lạt của dã quỳ vàng rực dưới nắng lạnh và chị cùng người tình nhỏ co ro đibên nhau bên bờ Xuân Hương ngắm nắng muộn rơi trên mặt hồ và lác đác những ngườicâu cá ngồi kiên nhẫn buông câu. Đà Lạt của giá rét mười độ nằm bên nhau nồngnàn nói về tình yêu. Vì thế một năm phải đôi ba lần chọn chị trốn lên Đà Lạt ởvới nhau mấy ngày sống hạnh phúc.

– Cô ấy là nghề gì hả chị? Nhân viên của chị à?

– Quên mất chưa cho em biết, bồ chị đã tốt nghiệptrung cấp và từng làm hướng dẫn viên du lịch trước khi chuyển qua làm cho côngty nước ngoài bây giờ. Lần nào lên đó chị cũng được cô bé dẫn đi những nơi đẹpnhất của Đà Lạt. Thích nhất là tới hồ Tuyền Lâm và lêи đỉиɦ Liang Biang. Phảinói là bọn chị đã có những ngày tháng sống trong ngây ngất hạnh phúc bên nhaumà chị luôn thầm mong trời đất kéo dài cho đến tận cuối cuộc đời. hạnh phúc màđôi lúc mà đôi lúc chị chỉ muốn hét to cho mọi người biết rằng, tôi là một ngườiđàn bà les đây, tôi yêu và tôi đang hạnh phúc với tình yêu của tôi. – Kiều Thucười rất tươi mà mắt vẫn đầy nước mắt.

– Chị có mệt không? Hay là ngủ đi một lát?

– Không, để chịkể cho nghe cái cách mà nó làm chịđau. Một lần … người tình nhỏ nghịch ngợm máy điện thoại của chị và thấy có rấtnhiều số điện thoại trong ấy được đánh dấu bằng những ký hiệu riêng tron máy.CÔ bé tò mò hỏi, chị không giấu diếm mà cho biết rằng, đấy là những số điện thoạicủa những les thân quen, rất thân và vì thế mà chị lưu trong máy. Và rồi lần ấysau một chuyến đi Đà Lạt về , một hôm chị đang làm việc với đối tác thì nhận đượcđiện thọai của một les gọi tới. Cô ấy cho biết là có nhận được một cú điện thoạilàm quen của một cô gái và cô ấy xưng là bạn chị. Thú thật là chị hơi bất ngờnhưng cũng biết ngay ai làm chuyện này rồi. Khi người bạn ấy hỏi ý kiến thì chịnói, cứ quen đi, thêm một người bạn thì cũng tốt chứ không sao cả. Người kiathì tin tưởng chị và nghĩ rằng một khi chị đã cho số điện thoại của cô ta choai đó thì được hiểu ngầm là chị “giới thiệu” và bảo lãnh về con người ấy. Ngaysau đó thì chị có điện thoại cho người tình nhỏ của mình hỏi thì, cô bé thú nhậnlà đã ghi lén một số điện thoại ngẫu nhiên trong máy chị và thanh minh là chỉthử gọi làm quen chơi thôi. Chị đã cảnh cáo, trong việc này không có việc thửchơi và coi chừng xảy ra hậu quả. Cô bé đồng ý, hứa, nhưng không phải vậy. Nóđã âm thầm liên lạc, nhắn tin qua lại với người kia và cuối cùng họ hẹn nhau điăn tối, uống nước, tâm sự với nhau.

– Thế mà chị không hề biết gì à/

– Biết chứ, nhưng chị chủ quan nghĩ rằng đấy chỉ làchuyện làm quen bình thường, cho đến một hôm…

– Nó làm gì chị?

– Một hôm chị đang làm việc ở nhà thì có điện thoại.Và bất ngờ đến cay đắng làm sao, trong điện thoại là tiếng sụt sịt của bồ chị,nó thú nhận là đã yêu người bạn les kia của chị, rằng đến bây giờ thì mới cảmnhận được thế nào là tình yêu và hạnh phúc, rằng họ đã có những buổi tối lãng mạnsung sướиɠ bên nhau như thế nào, rằng với chị nó chỉ coi như một bà mẹ…

– Trời ơi, khổ thân chị!

– Lúc ấy chị đã choáng đến nỗi không cầm nổi điệnthoại, chị phát điên lên vì không thể hiểu nổi đây là trò đùa hay là sự thật.Giọng trong veo quen thuộc cố làm ra vẻ buồn xe lẫn tiếng nấc khẽ của cố tình củacô bé như đã tố cáo với chị tất cả.

Kiều Thu im lặng, mắt nhìn xa qua khung cửa sổ. YênThảo không biết nói gì, chỉ khẽ nắm bàn tay đang run rẩy của người đàn bà đangđau khổ.