Hoàng Yến đứng nép sau cây phượng tránh ánh nắng chiếuvào mặt, trời nóng quá, mặc dù đứng trong bóng rợp nhưng cô bé vẫn cảm được hơinóng hầm hập phả vào người. Yến đứng chờ hoài gần 20 phút mà vẫn không thấyChâu ló mặt ra, chắc lại họp hành gì rồi. Mồ hôi nhễ nhại chảy ướt áo lá bêntrong áo dài làm cho Yến thấy bực bội. Hôm nay sao xui thế không biết. Sáng sớmdắt xe honda ra khỏi nhà, chẳng hiểu sao đạp mãi không nổ. Cô Út nói, chắc hư rồi,thôi đón xe ôm đi học đi kẻo trễ giờ, để xe ở nhà cô kêu chú Năm bên nhà quacoi giùm cho. Hôm nay có buổi lên lớp môn học quan trọng nên Yến đành lật đậtchạy ra đầu đường. Không thấy anh xe ôm quen, đợi mãi mới gọi được xe khác.Cũng tại hôm qua xem tivi có phim hay nhưng chiếu khuya quá nên Yến dậy muộn.
Yến quay vào lớp của Châu, tìm hoài mới thấy, hìnhnhư chi đoàn lớp Châu đang họp gì đó, nó phụ trách phần văn nghệ mà. Nghe Yếnnói, Châu gật gật đầu, láy nữa đã, bồ chờ tui ngoài cổng nhe. Mọi bữa lỡ xe kiểunày thì điện thoại về nhà kêu anh Hai hoặc thằng Tí Tò to xác qua đây chở về.Nhưng hôm nay anh Hai đi công tác, thằng Tí Tò thì liên lạc mãi với nó không được.
Và giờ đây Yến bực bội lấy cái khăn giấy thấm nhẹ nhữnggiọt mồ hôn trên mũi. Tiếng hút sáo liên tục của đám bạn cùng lớp và mấy anh lớptrên chạy xe qua, nhưng Yến đều cười lắc đầu từ chối.
Không hiểu giờ này Châu còn làm gì ở trỏng mà lâuquá vậy.
– Yến….
Giật mình vì tiếng kêu đột ngột, Yến nhìn ra thấy mộtthanh niên đang dừng xe honda trước cổng trường, đấy là kỷ sư Hoài Nam, bạnthân của anh Hai. Cô bé reo lên mừng rỡ.
– Ủa anh Nam!
– Giờ này làm gì mà còn đứng đây?
– Xe em hư rồi… đang đứng chờ đứa bạn em chở về.
– Vậy hả?
– Nhưng tới giờ mà vẫn không thấy nó ra. – Yến nhănnhó nói.
– Hay lên xe anh chở về cho.
Yến thoáng do dự nhưng nghĩ chắc Châu họp còn lâu,cô bé chạy lại bác gác cổng nhờ nhắn lại giùm với Châu là cô đã có người rước,rồi tung tăng chạy lại chỗ xe của Nam. Đến gần kỷ sư Nam bỗng Yến đi chậm lại.Cô thấy hơn ngượng ngượng nhờ tới bữa cơm gần đây tại nhà mình, khi anh Hai nóivề Nam, anh Hai cho biết là thằng bạn thân của mình không hiểu sao dạo này rấhay hỏi chuyện về Yến. Nghe, thằng Tí Tò cười hí hí đầu tiên làm Yến mắc cỡ đỏcả mặt. Ba chỉ liếc cô gái cưng rồi cười nhẹ, và má thì la, để cho nó học, mớico hai mươi tuổi chứ nhiêu mà mày tính làm hư Tí Nị à. Thì con có nói gì đâu,nhưng mà má thấy thằng Nam như thế nào, má ngẩn người, ờ … ờ… cái thằng cũng hiềnlành, tướng tá coi được. Anh Hai phá lên cười vì thấy má mắc mưu, má dứ dứ tayđòi gõ đầu anh Hai, và Yến tru tréo lên, không được lấy tui ra làm trò đùa nhe.Bữa cơm vui quá chừng.
Nói vậy chứ bằng linh cảm của con gái làm gì Yếnkhông biết chuyện Nam quan tâm đến mình, mấy lần về nhà vô tình gặp Nam cứ nhìnbộ dạng lúng túng của Nam là biết, thấy thế cô bé càng làm ra dáng vẻ nhõng nhẻochọc ghẹo nhìn khuôn mặt đỏ gay của Nam mà thấy tội, đến anh Hai cũng phải bênhbạn, ê, Tí Nị vừa thôi nghe, đừng có thấy bạn của anh hiền mà bắt nạt.
Gớm người đâu mà cao to khϊếp, ngồi gần khuất hẳnsau lưng Nam, Yến thầm nghĩ vậy và đưa tay vịn hờ hông Nam. Nam nói thật nhẹnhàng:
– Giữ chắc, anh chạy đây nghe bé.
Chiếc honda rú êm rời từ từ khỏi cổng trường vừa lúcChâu vội vã đẩy xe ra, chỉ kịp nhìn theo thấy mái tóc đuôi gà của Yến nhổng caođang lắc lư sau lưng Nam, chẳng biết anh ta nói gì mà Châu còn nghe được tiếngcười giòn ta của Yến vọng lại. Châu biết đấy là kỷ sư Nam, bạn của anh Hai Yếnvà từ lâu đã quan tâm đến Yến, chuyện này Châu từng được nghe kể mấy lần. Nhưngtừ ngày Yến đậu đại học thì sự quan tâm ấy càng ngày càng lớn dần và có chiềuhướng chuyển sang sắc thái khác, Châu biết cũng bởi nghe Yến kể lại.
Thế Yến thấy anh ấy như thế nào. Nghe Châu hỏi, Yếnnghẹo cổ lim dim một lát rồi ngập ngừng trả lời. Anh cũng hiền hiền, cũng được,mà thôi không nói nữa. Kệ. Hôm qua hai đứa mới nói chuyện với nhau về Nam, thìhôm nay…
Một cảm giác nghẹn ngào dâng trong ngực. Châu phảithở gấp, đưa tay vuốt ngực và cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Buổi tối qua nhà Châu ngủ, nhìn mặt bạn bí xị một đốngYến đã giả lả làm huề mấy lần cho Châu hết giận. Buổi trưa Nam không chở Yến vềnhà ngay mà còn chạy vòng vòng rồi rủ Yến đi ăn, rồi vô cà phê nữa. Chẳng nghĩtrưa được, chiều đi học luôn làm Yến ngáp ngắn ngáp dài trong lớp. Chiều ấy vàotrong trường không gặp Châu, chẳng biết Châu đi đâu. Nhưng khi về nhà nghe CôÚt nói là trưa nay Châu điện thoại qua nhà mấy lần để kiếm Yến mà không gặp, Yếngiật mình tự trách mình, mình thật là vô tâm. Chưa tối Yến đã chạy qua nhà Châungay, nhìn bạn giận, Yến cũng cụt hứng vì tính kể cho Châu nghe nhiều về Nam.Ví dụ như trưa nay chẳng hạn, Nan cứ gần rồi lại nói xa chuyện quen biết với Yếndài lâu, Yến cứ vờ đi giả như chẳng biết ý của Nam để cho anh chàng mặt mày đỏgay, lúng ba lúng búng vì chẳng biết phải bày tỏ như thế nào cho Yến hiểu tìnhý của mình. Và, Yến cũng phải thừa nhận thật lòng là Nam nói chuyện rất códuyên, nhìn Nam rất đàn ông và … gì nữa, không biết nhưng rõ ràng là cô bé thấytrong lòng mình thinh thích mỗi khi nghĩ về Nam. Thế nên khi anh chàng ngập ngừngrủ Yến đi dự sinh nhật của người bạn thì Yến đã lơ lửng con cá vàng không ư hữlà sẽ đi hay không đi làm cho mặt Nam cứ ngệt ra vì lo lắng chẳng biết là Yếncó chịu hay không để sửa soạn đón rước, tội thật.
– Ê bồ giận tui hả?
Hình như Yến đã hỏi đến ba bốn lần rồi mà Châu vẫn lặngthinh, cắm cúi trên đầu trang sách. Mấy lần làm hòa không xong nên Yến cũngđành lấy sách ra đọc. Mãi đến khuya, cô bé leo lên giường nằm. Nhìn Châu vẫnlui cui bên bàn học, Yến hắng giọng mấy lần mà Châu chẳng trả lời. Tội cho Châuquá, cả tối nay nó chưa hề hé răng nói nửa câu, mà tính Châu Yến biết, khôngnói thế này là nó giận lắm.
Nằm một lúc lâu, lơ mơ tính ngủ rồi giật mình nhớ lạilỗi của mình. Yến bò từ trên giường xuống ngang chiếc ghế dài Châu đang ngồisát bên giường, vòng tay qua lưng bạn cố cầu hòa.
– Trưa này trời nóng quá, chờ hoài không thấy bồ ranên tôi mới đành ….
– Bộ anh Nam là bạn trai của Yến hả…
Hơi bất ngờ và ngạc nhiên vì câu hỏi này của Châu bởichuyện gì của Nam thì Yến cũng đã kể hết cho Châu nghe rồi mà sao nay Châu lạihỏi có vẻ bất thường.
Yến nhăn mũi, lắc lư đầu.
– không biết.
– Bồ nói cho tui biết đi, – Châu quay lại nhìn Yến,giọng vẻ khẩn trương. Có phải bồ cũng có cảm tình với anh Nam không?
Ngạc nhiên nhìn bạn, Yến thầm tự hỏi, hay là Châuyêu Nam và Châu đang ghen. Với Nam thì quả là cô bé cũng có cảm tình nhưng gọi làyêu thì chưa hẳn, nếu giả như Châu thật sự yêu Nam thì Yến cũng sẵn sàng thôi bởiNam đối với Yến mới chỉ là có cảm tình dù có hơi đặc biệt một chút.
Cô bé cười bí mật và quyết định phá bạn một chút chovui, hy vọng Châu sẽ hết giận.
– Thì cũng có cảm tình chút chút.
– Thiệt không… mà …
– Thì chút chút mà…
Châu quay mặt vào bàn, hình như mắt ngấn nước. Yếnthấy vậy, bối rối.
– Thôi mờ, Yến đùa đó, nếu Châu thích anh Nam thìcũng chẳng sao vì Yến với ảnh chưa có gì đâu…. Chỉ là cảm tình chút chút thôi,thiệt mà.
– Bọn con trai có gì tốt. – Châu sẵn giọng.
– Trời … Yến lè lưỡi nhìn bạn trêu. – Sao “dzậy” tícô nương?
– Đứa nào cũng xạo một cây, còn không cũng cù lần hếtbiết. Gặp con gái mắt cứ sáng rỡ như mèo thấy mỡ, cả đám tụm năm tụm ba xì xầmbình phẩm nói xấu người ta sau lưng rồi cười rú như heo cắt tiết. Ga lăng hả,miễn đi, mời một ly chè với bạn gái cũng khó, chuyện nặng nhọc thì con gái cứ tựnhiên, đừng có mà réo gọi nhờ vả…
Nhìn vẽ mặt hầm hầm của bạn kể tội bọn con trai thôimột hồi, Yến cứ trố mắt ngạc nhiên. Sao Châu kỳ quá, cứ như đang bị đồng nhập vậy.
– Con trai bây giờ đứa nào cũng tệ, bô lô bô la,thùng rỗng kêu to, khoái nổ, khoái la lớn, mà thiệt chẳng ra cái giống gì thếmà lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây thế này thế kia… hic…
– Bồ có… có bị sao không vậy? Yến tò mò hỏi và thêmbất ngờ khi Châu cầm tay cô bé, vuốt ve rất nhẹ.
– Bọn con gái chúng mình dù sao cũng là những ngườibạn thân của nhau. Luôn ở cạnh nhau để chia sẽ những buồn vui, dù đẹp hay xấu,giàu nghèo gì cũng vậy, chúng mình đều là bạn gái bởi đối với chúng mình tình cảmlà quan trọng nhất còn mọi chuyện khác không cần quan tâm, đúng không?
– Ừa…
Yến gật đầu, và giật thót mình khi nghe Châu nói giọngvẻ gay gắt.
– Thế… thế tại sao bồ lại cặp với anh Nam.
– Ơ…
Không lẽ Châu ghen? Mà ghen với ai, với Yến hay vớianh Nam, thiệt Yến không hiểu, cô bé lúng túng.
– Anh là bạn của anh Hai mình, tới nhà mình chơi thườngxuyên…
– Rồi sao nữa? Giọng Châu đầy vẻ tra khảo, nhưng Yếnlại không để ý và cô tư trả lời tiếp.
– Thì Yến cũng có cảm tình với anh Nam một chútchút, chuyện này kể cho Châu nghe rồi mà nhưng nếu Châu…
– Châu không thích bọn con trai. – Giọng Châu vanglên đầy vẻ bực bội.
Yến nhìn bạn và bật cười khanh khách.
– Xạo, thế đứa nào khen thằng Tùng bảnh bao, đứa nàocầm thơ của thằng Vinh gửi cho đọc rồi khóc thút thít, đứa nào…
– Thôi… thôi… không nói nữa. Châu đỏ mặt chống chế.Chuyện cũ rồi bỏ qua, bây giờ khác xưa.
– Khác xưa là khác sao?
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của bạn, Yến bật cười giòn giã:
– Thôi, đi ngủ đi! Bỏ qua, đừng giận Yến nữa nhe. RồiYến kể cho nghe, nhiều chuyện tức cười lắm.
Châu lườm Yến, rồi tò mò:
– Yến nè… bồ đã…
– Chưa.
– Cầm tay?
– Chưa.
– Hôn?
– Hỏi kỳ quá, chưa mà…
– không, Châu không hỏi chuyện anh Nam mà là từ ngàytrước đến giờ
kìa.
– Kỳ cục, chưa mà … Yến chưa… còn Châu thì sao…
Tiếng Yến nhừa nhựa bởi mắt đã díp chìm vào giấc ngủngon lành. Thế nhưng nằm bên cạnh, Châu vẫn thao láo nhìn lên trần nhà. HỏiChâu biết gì chưa, khó trả lời quá bởi Châu biết rồi, nhưng cũng chưa đi quá nhữngranh giới cho phép. Thế nhưng những cảm giác sơ khởi đó cũng đã cho Châu mộtcái nhìn khác về chuyện trai gái. Tất nhiên là sinh viên ở thế kỷ 21 này mà chỉmới hiểu như Châu xem ra vẫn gọi là “chậm phát triển”, mấy đứa ở lớp hay chọc vậy.Thế mà không ngờ cô bạn dễ thương của Châu lại hầu như chưa biết gì, chắc cùnglắm thì cũng chỉ là mấy khái niệm lơ mơ mà thầy cô dạy trên lớp, có lẽ với Yếnchỉ có thế thôi.
Thật ra Châu cũng không biết bây giờ trong lòng Châuđang xảy ra chuyện gì nữa, ngổn ngang những ý nghĩ mà chính cô bé cũng không hiểu.Rất nhiều lần Châu muốn tâm sự với Yến nhưng lại không biết từ đâu và phải nóiđiều gì, diễn tả như thế nào để cho Yến hiểu những cảm giác ấy trong Châu. Châusợ hãi đến muốn khóc, phải chăng có điều gì không bình thường đang xảy ra trongChâu? Châu nhớ rất rõ cái cảm giác hờn ghen trưa nay của mình khi thấy Yến ngồiôm eo sau xe do Nam chở, một cơn ghen mà chính cô bé còn ngạc nhiên tại saomình lại có thể như vậy. Vừa về nhà Châu điện thoại qua nhà Cô Út ngay, cô chobiết Yến chưa về, điện thoại qua nhà ba má Yến thì ba má cũng cho biết là Yếnchưa về, như vậy đích thị là Yến đi chơi với Nam rồi. Cả buổi chiều hôm ấy Châukhông biết phải làm gì bởi làm gì cũng thấy thừa thải, rất khó giải thích tâmtrạng của Châu lúc đó. Mãi đến tối khi thấy bạn lù lù đến nhà, trong Châu là mộtcảm giác yên tâm nhưng trong lòng thì tức tối bởi những ý nghĩ cay đắng việctrưa nay Yến đi những đâu làm những gì với Nam. Yến cũng đã nhiều lần kể choChâu nghe về chuyện của Nam và Châu cũng biết rất rõ những tình cảm của Yếndành cho Nam ở mức độ nào. Thế nhưng Châu vẫn không làm sao giấu được lòng mìnhnhững ám ảnh mất mát.
Rõ ràng giờ đây Châu chỉ muốn Yến luôn là của riêngcủa mình và mãi mãi là vậy, không ai có quyền chen vào chia sẻ, không ai. Thứtình cảm bạn bè khác lạ này đã làm cho Châu bối rối. Những dày vò chất chứa đótrong thời gian gần đây làm cho Châu rất đau đầu, phiền muộn đến nỗi má cũng nhậnra và gạn hỏi nhưng Châu không dám trả lời. Làm sao có thể giải thích cho ba máhiểu bây giờ, làm sao mà nói. Nhìn ánh mắt ba má Châu biết ba má nghĩ gì, chắchọ cho rằng cô bé bắt đầu biết yêu nên mới vậy. Biết yêu, Châu giật bắn mìnhkhi nghĩ đến hai chữ ấy và nhìn sang người bạn gái đang nép đầu vào ngực Châungủ ngon lành, miệng nhóp nhép như muốn nói cái gì đó trong mơ.
Biết yêu, yêu cái gì và yêu ai? Châu bàng hoàng.