Chương 44: Khoảng Cách Từ Thiên Đường Đến Địa Ngục

Một tiếng bạt tai nặng nề, đánh vào một bên mặt vốn đã sưng đỏ của An Hảo.

An Hảo cũng bị anh ta đánh lảo đảo, bị đánh trong đầu nổ ầm, cả người chật vật ngã trên sofa.

Cô ngã trên sofa bất động, áo quần xốc xếch nhưng cũng không bộc lộ chút nào, tóc dính lên mặt thấm ướt, thân thể nhỏ nhắn và gương mặt bỗng nhiên thay đổi vô cùng tái nhợt.

Một giây này Dịch Trạch Dương mới ý thức được mình làm gì, má trái của An Hảo còn bị thương, anh ta lại trực tiếp đánh má trái cô.

Anh ta sững sờ nhìn tay mình, đau đớn trong lòng bàn tay tượng trưng anh ta vừa đánh mặt cô mạnh bao nhiêu.

Chợt dời mắt qua nhìn cô, nhưng chỉ thấy An Hảo chậm rãi từ trên sofa ngồi dậy, cúi đầu không nói tiếng nào kéo chặt áo khoác trên người.

Cô cúi đầu, không thấy rõ tình trạng và biểu cảm trên mặt lúc này, chỉ từ từ kéo dây kéo áo khoác lên, buồn bực nói: “Thật xin lỗi, em uống nhiều rồi… Suýt chút nữa đã quên… với dáng vẻ tệ hại này của em, làm sao xứng với ông chủ Tập đoàn Dịch thị anh…”

Trong lòng Dịch Trạch Dương bị ép đau, gần như không cách nào hít thở, anh ta vươn tay muốn đỡ cô dậy, nhưng An Hảo cố ý tránh tay anh ta, một mực cúi đầu tránh tầm mắt anh ta, đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.

Cô đi lảo đảo như giẫm phải bông vải, Dịch Trạch Dương xoay người bước nhanh tới, kéo cổ tay cô: “An Hảo!”

An Hảo đưa lưng về phía anh ta không quay đầu, mặc cho anh ta kéo tay mình, chỉ đưa lưng về phía anh ta nói: “Dịch Trạch Dương, nếu anh còn muốn em giữ lại được chút tự ái buồn cười kia của em thì không cần nói! Em biết vừa rồi mình đang làm gì, cũng biết anh làm gì, anh đúng… em quá ngây thơ, cũng quá xúc động… Thật xin lỗi…”

Dịch Trạch Dương nắm chặt cổ tay cô: “Được, anh không nói gì, chờ em tỉnh rượu rồi chúng ta nói rõ. Trước hết để cho anh xem mặt em một chút.”

An Hảo lắc đầu, lúc anh ta muốn đi đến bên cạnh cô, nghiêng đầu né tránh tầm mắt anh ta: “Em không sao.”

Vừa dứt lời, cả người bị hai tay anh ta vòng qua, dấu đỏ trên mặt càng thêm chói mắt, trong nháy mắt đâm vào đáy mắt Dịch Trạch Dương.

Trước khi cô bị anh ta đánh một bạt tai đã rất đau, tổn thương tới bên trong gò má, cái tát vừa rồi của anh ta vì tức giận mà dùng toàn bộ sức lực, cô hiện tại ngay cả khóe miệng cũng có vết máu, An Hảo tận lực tránh tầm mắt anh ta, cúi đầu xuống.

Người đã từng được mình cưng chiều trong lòng bàn tay, bây giờ lại bị chính tay mình gây thương tích, sao có thể không đau lòng.

Dịch Trạch Dương đau lòng không thôi! Nhưng bây giờ cũng không thể nói gì, nếu có thể, vừa rồi điều anh nên làm là ôm thật chặt cô vào trong ngực, chứ không phải đẩy cô ra, thậm chí tát cô.

Nhưng thời gian không đúng, thời cơ không đúng, tất cả đều không đúng.

Tình hình hiện tại, nói xin lỗi cũng dư thừa.

Anh ta không nói nữa, khoác áo lên người cô, nắm cổ tay cô đi ra ngoài, lúc đi ra quầy bar, nói bọn họ ghi tất cả tổn thất và rượu sử dụng hôm nay vào sổ của Dịch thị, sau đó nhanh chóng dẫn An Hảo ra xe.

Đầu An Hảo rất đau, nhưng không nói tiếng náo, ngồi trong xe giống như không tồn tại, an tĩnh không giống cô.

“Chúng ta đến bệnh viện.”

“Không cần.” Cô rốt cuộc mở miệng.

“Bị đánh mấy bạt tai đã đi bệnh viện, em không yếu đuối như vậy, huống chi em cũng cần bị thương một ít để nhắc nhở sự hèn yếu và sai lầm của chính em.”

“Anh luôn hỏi em mấy năm nay sống ở Cố gia thế nào, Dịch Trạch Dương, em chỉ có thể nói cho anh một câu. Em lớn lên bằng vết thương chồng chất hết lần này tới lần khác, em cần một vài tổn thương để cho em tỉnh ra, anh có thể nói đây là tự ngược, em không có vấn đề, em hiện tại là thế đấy.”

Dịch Trạch Dương giơ một tay lên che trán, một tay kia cầm tay lái, trong lòng quặn đau, khiến anh ta không có khí lực đi tranh luận với cô, chỉ quay đầu xe lại: “Đến khách sạn gần đây, em ngủ một giấc trước…”

“Đưa em về trường học.”

Anh ta cau mày, dời mắt nhìn cô: “Em về trường học với bộ dáng này?”

“Ở trong phòng em chỉ có Thần Thần và Hoàng Mậu, ngay cả tổ tông tám đời của em họ cũng biết, chuyện này không cần giấu diếm, ở trước mặt họ sẽ không cảm thấy mất thể diện gì, ngược lại, có họ ở bên cạnh em, em có thể thoải mái hơn.”

Dịch Trạch Dương không nói, nhưng nghe cô nói ở chung một chỗ với chị em tốt có thể thoải mái hơn, lại nhìn bộ dáng hiện tại của cô, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, lái xe hướng trường A.

Chiếc xe màu bạc chạy nhanh trên đường, An Hảo yên lặng nhìn đèn đường ngoài cửa xe.



Năm sáu năm trước, An Hảo mới bước vào thời kỳ trưởng thành thích mỗi một nơi có Dịch Trạch Dương, mặc dù cô chỉ có thể gọi anh là anh, nhưng cô vẫn không khống chế được mà thích anh, trên người anh tựa như tràn đầy ánh mặt trời, làm ấm cô, thu hút cô.

Có lần Dịch Trạch Dương tham gia trận đấu bóng rổ, anh khống chế được cục diện ở ba phút cuối, An Hảo từ trong đám người hoan hô chạy ra, lúc được Dịch Trạch Dương ôm lấy, kích động hôn lên mặt anh, lúc ấy Dịch Trạch Dương không có nghĩ nhiều, chỉ cười xoa xoa đầu cô.

Sau đó, An Hảo càng ngày càng thích dính anh, thậm chí lúc nghe xì căng đan của Dịch Trạch Dương và hoa khôi nào đó trong trường học, dứt khoát đùa bỡn vô lại, bắt Dịch Trạch Dương mỗi ngày tan học đều phải đi đón cô, tránh cho Dịch Trạch Dương và hoa khôi trường học đó có cơ hội tan học cùng nhau.

Chiếm hữa của An Hảo ngày càng rõ ràng, Dịch Trạch Dương lớn hơn cô tám tuổi, mặc dù không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi sẽ có tình cảm này, nhưng dần dần cũng cảm giác được.

Nhưng vì cùng sống dưới một mái nhà, không có cách tránh né, chỉ tận lực tránh đề tài liên quan, đối với ánh mắt ái mộ của An Hảo cũng tận lực làm bộ không thấy được.

Cho đến khi An Hảo học lớp 6, cầm bảng điểm hạng nhất trở về, tối hôm đó, lúc Dịch Trạch Dương ngủ, An Hảo lặng lẽ chạy vào phòng ngủ anh ta, nhẹ nhàng hơn lên mặt trắng nõn anh tuấn của anh ta.

Vốn cho là Dịch Trạch Dương đang ngủ, không ngờ lúc An Hảo muốn xoay người đi, Dịch Trạch Dương bỗng nhiên đưa tay bấu bả vai cô, dọa cô giật mình.

Sau đó Dịch Trạch Dương mở mắt ra, nhẹ giọng nói với cô, còn mấy ngày nữa anh ta sẽ đi Mỹ, muốn cô chuyên tâm học hành, làm những gì ở tuổi này nên làm, không nên đi nghĩ những chuyện không nên nghĩ kia.

An Hảo ngây thơ nói: “Chờ anh từ Mỹ quay lại, em đã trưởng thành, có phải đến lúc đó có thể đi làm chuyện muốn làm không?”

Dịch Trạch Dương nhìn cô không nói gì, chỉ vuốt tóc cô, nói anh ta chờ cô lớn lên, lúc đó sẽ cân nhắc có khả năng này không.

Hai người cũng chưa hoàn toàn dập tắt suy nghĩ của đối phương, mặc dù hai người không có máu mủ, nhưng mỗi người trong Dịch gia đều công nhận hai người là anh em.

Có chút tình cảm nảy sinh quá đột ngột cần thay đổi, huống chi Dịch Trạch Dương chững chạc thành thục, anh ta nói anh ta cân nhắc, mà không phải cự tuyệt, An Hảo đã rất vui vẻ, 14 tuổi tình cảm mơ hồ, luôn tràn đầy mong đợi, vì trẻ tuổi, cũng nguyện ý chờ đợi.

Sau đó Dịch Trạch Dương đi Mỹ, về sau, mẹ con An Hảo liền bị đuổi khỏi Dịch gia, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.