Ra khỏi tòa nhà khu A, theo lời Cố An Hảo nói thì chỗ đó chỉ cách nơi này một con phố, căn bản không cần lái xe, xuyên qua hai cái ngõ lớn phía trước là có thể đến, vì vậy Cố An Hảo cứ đi theo phía sau Dịch Trạch Dương như vậy mà đến đó.
Mãi cho đến một nhà hàng biển mới mở, anh ta bao một phòng riêng ngồi ở vị trí sát cửa sổ ở lầu hai.
Sau khi ngồi xong, từ đầu đến cuối Cố An Hảo không nói thêm chữ nào, chỉ toàn là nghe Dịch Trạch Dương gọi phục vụ lên chọn vài món ăn.
Nào là tôm hùm rồi ốc biển, lại thêm vài món xào đơn giản hải sản kèm rau, đều là những thứ trước đây Cố An Hảo thích ăn, mặc dù cô không nói gì, nhưng mấy món ăn vừa được kêu đều rất hợp khẩu vị của cô.
Cho đến khi phục vụ hỏi cô có muốn uống chút gì không, Dịch Trạch Dương nói: “Cho cô ấy một ly sữa đậu phộng.”
“Hay là mang lên hai chai rượu đi.” Bỗng nhiên Cố An Hảo mở miệng.
Phục vụ ngẩn ra, Dịch Trạch Dương cũng nhìn cô: “Ăn hải sản thì uống rượu gì?”
Nhân viên phục vụ nhìn bộ đồng phục trên người Cố An Hảo, rõ ràng còn là một học sinh, nhưng không dám lên tiếng, chỉ liếc qua Dịch Trạch Dương.
“Được rồi, cho cô ấy một chai nước suối.”
Phục vụ đi khỏi, Cố An Hảo cũng không kiên trì thêm.
Trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
“An Hảo, bây giờ mới vào trưa, em là muốn cùng anh không say không về?”
Cố An Hảo cười cười: “Không phải, em là muốn biểu đạt ý tứ, sữa đậu phộng có vẻ không hợp với em, mời anh ăn cơm cũng coi như mời em uống rượu, chỉ có mấy cô nhóc mới đi uống thứ mà em đã cai bỏ.”
Rõ ràng nghe ra trong lời cô có bao nhiêu phần phản nghịch, thế nhưng Dịch Trạch Dương hoàn toàn không quan tâm, chỉ cười nhạt: “Thế hiện tại em không phải là một cô nhóc? Mới mười chín tuổi, người khác không biết trước đây của em như thế nào, nhưng anh biết.”
Rõ ràng là âm thanh quan tâm chăm sóc, có điều đi đến tai Cố An Hảo, cứ như là dao găm trong ngực, đau đớn khôn cùng.
“Đã từng chính là đã từng, bây giờ chính là bây giờ, giáo sư Dịch không biết con gái mười tám sẽ thay đổi lớn ra sao ư? Em đã không còn là Cố An Hảo của ngày xưa nữa rồi.”
Dịch Trạch Dương hơi câu môi, kiểu như cảm thấy hơi buồn cười: “Thật vậy, khi ở đại học B anh từng được nghe một vài bạn bè thuộc bộ giáo dục nhắc đến chuyện ở tòa nhà khu A, đặc biệt khi nói đến chi tiêu tuyển sinh thì, ngoài dự tính ca ngợi học sinh tên Cố An Hảo của khu A đến không đúng tí nào, còn nói, cho dù em có là con gái Cố thị trưởng đi chăng nữa cũng không thể tuyển em vào đại học B. Còn có người khuếch đại sự tích mấy năm nay của Cố An Hảo em, ồ, thật đúng là ngập tràn tiếng xấu đấy.”
Cố An Hảo không nói lời nào.
Chỉ là không ngờ thanh danh của cô đã bay đến cả đại học B, vậy sau này muốn cô lăn lộn ra sao đây.
Quan trọng hơn chính là, trước khi Dịch Trạch Dương được mời đến khu A thì đã biết cô chính là học sinh của khu A?
“Xem ra quả thật em đã thay đổi không ít, nhưng cho dù thế nào đi nữa em vẫn từng là Cố An Hảo, so với bất cứ người nào anh càng rõ em hơn.”
“Em nghe nói anh sắp kết hôn.”
Tuy nhiên Cố An Hảo không muốn nhắc lại một chút gì về những chuyện trong quá khứ, chỉ nhấc mắt lên nhìn anh ta, cười nói: “Vốn dĩ em muốn uống rượu, cùng thầy uống một chén, chúc thầy đính hôn vui vẻ, cùng vị hôn thê trăm năm tốt đẹp, nếu thầy không có sự định để cho em uống rượu, vậy thì nước lọc cũng tốt thôi, ngược lại loại tiểu nhân như em không thể được đi đến nơi thanh nhã cùng Cố gia và nhà họ Dịch, chỉ có thể ở trong một căn phòng nhỏ này lén lút chúc phúc thầy.”
Cô biết lần trước Cố Thi Thi dùng chuyện đính hôn của Dịch Trạch Dương để gạt mình, nói Dịch Trạch Dương có thứ muốn đưa cho cô, chuyện này là Cố Thi Thi bừa lời nói dối.
Có điều Cố Thi Thi đã vì cái đó mà lừa cô đến quán bar dạ yến, khiến cho cô trúng kế cô ả mà thôi.
Thế nhưng Dịch Trạch Dương đính hôn, là thật.
Chỉ với một câu nói của cô đã đóng băng hết thẩy không khí xung quanh mình, Dịch Trạch Dương thu lại nụ cười, con người cũng trầm xuống rất nhiều.
Vừa hay lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, đặt một con tôm càng lớn lên bàn, tiếp đó lại thêm mấy người bồi bàn đi vào đưa món ăn.
Sau khi đám người đó rời khỏi phòng, Cố An Hảo rót nước suối ra ly, nâng lên: “Chúc thầy...”
“An Hảo.” Anh ta bẻ đôi lời, ánh mắt khóa chặt người cô, giơ tay ra bắt lấy chiếc ly thủy tinh trong suốt trong tay cô, ném sang một bên.
“An Hảo, anh không cần em dùng phương thức của người trưởng thành như thế này để kính anh, nếu như anh thực sự cần lời chúc phúc của em, anh sẽ mời em trực tiếp đến nơi đó, chứ không phải ở đây.”
Cố An Hảo nghe qua cực kì rõ ràng.
Hôm anh ta đính hôn, tuy rằng giao tình hai nhà Cố Dịch không tốt, nhưng vì ngại lễ phép, đích xác là Cố gia vẫn được nhận thư mời, nhưng trên thư mời vẫn không có tên Cố An Hảo.
Qua ý tứ của anh ta, có phải lễ đính hôn này, cũng không cần đến lời chúc phúc của cô, phải không?
Cố An Hảo không nói một tiếng chỉ mỉm môi cười nhẹ, thu tay lại, cầm lấy đôi đũa di đến đĩa rau đặt trên bàn.
Mỗi một món ở trên bàn đều từng là thứ mà cô thích ăn nhất, khi còn bé, Dịch Trạch Dương đều sẽ dùng đũa lấy thịt bên trong sò cùng ốc biển ra cho cô, còn bóc sạch vỏ tôm đưa đến bên miệng, mỗi lần như vậy Cố An Hảo đều nghịch ngợm cắn ngón tay anh, rồi hai người vừa nói vừa cười.
Không giống như bây giờ, một câu nói cũng cần phải cẩn thận, rất sợ trong lúc xúc động chạm đến một điểm nào đó, là sẽ tổn thương lẫn nhau.
Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hiếm khi thấy được Cố An Hảo yên tĩnh một mực cúi đầu chăm chỉ ăn, không nói gì thêm, sợ rằng bản thân nói nhiều, đến cuối cùng không khống chế được, sẽ khóc lóc kể hết những cảm tình cùng khổ sở không nên nói, cảm xúc dồn nén trong năm năm qua, một khi sinh lòng trút hết, thì thật sự sẽ không thu lại được.
Nhìn thấy Cố An Hảo không để ý đến hình tượng mà ăn uống thỏa thuê, ngược lại Dịch Trạch Dương cũng không chú trọng vấn đề này, gom hết thảy những cử động của cô vào trong mắt, nhìn cô cố chấp, bóc vài con tôm, đặt vào trong bát cô.
Cố An Hảo nhấc mắt lên liền thấy anh gắp hết những con tôm được lột vỏ sạch sẽ đem đến chén cô, hơi ngạc nhiên, nhưng không nhận lấy, mà đột nhiên buông đũa xuống, đứng dậy đẩy ghế rồi xoay người chạy ra ngoài.
“An Hảo!” Dịch Trạch Dương cũng nhanh chóng đứng dậy.
Cô chạy rất nhanh, bóng người nhảy lên một cái đã trực tiếp chạy đến cửa, dọc theo cầu thang một đường thẳng xuống lầu, xông thẳng ra phòng ăn ở bên ngoài.
“An Hảo! Em đứng lại!”
“Cẩn thận xe!” Nhìn thấy cô không quan tâm xe chạy tới lui ngay trên đường, cứ trực tiếp chạy giống như không muốn sống nữa, Dịch Trạch Dương giận dữ, bước nhanh chân đuổi theo cô, Cố An Hảo vẫn đang liều mạng chạy về phía trước chớp mắt một cái đã bị một cái tay dài bắt lấy.
Đè xuống những động tác giãy dụa của cô, trực tiếp ôm cô vào l*иg ngực nắm chặt hai tay cô: “An Hảo! Anh đã về! Anh đang ở ngay trước mặt em! Ai cũng không thể tiếp tục tổn thương em được nữa! Bất luận là ai cũng không thể đuổi em ra khỏi Dịch gia!”
Trong thoáng chốc nước mắt giàn giụa như mưa, hai tay Cố An Hảo dùng hết sức đấm vào bả vai anh ta: “Anh thả em ra!”
Thế nhưng hai tay Dịch Trạch Dương cứ như một cái vòng kiềng giam chặt cô trong l*иg ngực, càng an ủi cô càng giãy dụa kịch liệt: “Là anh không tốt, năm năm trước không nên rời khỏi...”
Cố An Hảo khóc đến mệt mỏi, cũng không giãy dụa nữa, chỉ có thể vô lực tựa vào ngực anh ta khóc lớn: “Em họ Cố! Hiện tại em chính là họ Cố! Em và anh một chút quan hệ cũng không có!”