Chương 22: Mình Không Thể Mặc Đầm Sao?

“Chỉ vì tôi là con gái Thị trưởng thành phố sao? Nhưng một tháng trước anh cũng nhìn thấy, tôi ở Cố gia căn bản không có địa vị gì, anh hẳn đã dự liệu trước, không thể lấy gì từ tôi, cho nên… Tả Hàn Thành, rốt cuộc tại sao phải cưới tôi?”

Tay anh bỗng vuốt đầu cô: “Nếu biết mình không có giá trị gì để người khác lợi dụng, cũng đừng đề phòng như vậy, không có tại sao. Hai ngày này tôi sẽ đi Los Angeles công tác, sáng mai lên máy bay, em cũng ngủ sớm đi.”

Không thể không có tại sao, An Hảo để tay lên ngực tự hỏi, chắc chắn lối ăn mặc và hành động của cô trước kia làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng có thiện cảm với cô.

Nếu nói Tả Hàn Thành đối với cô là vừa gặp đã yêu là không thể nào, đến nay cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, cô vì uống say mà nôn cả người anh, mặt anh đầy chê bai.

Ngước mắt nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của Tả Hàn Thành khi anh đang nhắm mắt, không biết anh có ngủ hay chưa.

Mặc dù không biết anh là ai, nhưng người đàn ông có quyền thế trên đỉnh núi này, không hề đơn giản.

Cho nên, tối với cô, cho cô một ngôi nhà, thậm chí nghiêm khắc dạy dỗ thiếu nữ bất lương này thành tài, rốt cuộc là tại sao?

Cũng không biết mình ngước mắt lên nhìn anh bao lâu, Tả Hàn Thành bỗng nhiên mở mắt ra.

Một giây đó, An Hảo sợ hết hồn, vội vàng chui đầu vào ngực anh, sợ ngọn lửa vừa rồi lại nhóm lên, vội vã nói: “Ngủ ngon!”

Ngực Tả Hàn Thành không kịp đề phòng bị cô đυ.ng, anh giơ tay kéo cô, nhìn dáng vẻ cô sợ anh mà cuộn người lại như đà điểu: “Tinh lực (Tinh thần + sức lực) dồi dào như thế? Chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm vài chuyện khác.”

An Hảo nhất thời mặt đầy kiên định nói: “Ngủ ngủ ngủ! Tôi ngủ!”

Nói xong, lập tức quấn chặt chăn, nằm ngang ở bên cạnh anh, không dám dựa vào ngực anh nữa.

Tả Hàn Thành không vươn tay ra, nhìn hai mắt nhắm chặt và hai tay căng thẳng đặt hai bên người, nhưng cả người tỏa ra khí thế phòng bị, không khỏi cười tính trẻ con của cô.

An Hảo biết anh đang chê cười mình, vẫn nhắm chặt mắt không dám nhìn anh.

Vốn cho là tối nay không thể ngủ, không nghĩ tới không lâu sau, lại bất tri bất giác ngủ mất.

Giấc ngủ sâu, an tâm hiếm có.



Một đêm ngủ say.

An Hảo bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, mơ màng mở mắt ra, ôm chăn lăn trên giường, lười biếng không muốn dậy.

Lộn hai cái cô chợt cứng đờ, hồi phục tinh thần, ngồi dậy nhìn giường, không còn bóng người Tả Hàn Thành.

Giơ tay gãi đầu, tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại, xuống giường mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, trong phòng khách cũng không có bóng người anh.

Bây giờ hơn 6 giờ sáng, thì ra tối qua anh nói hai ngày nay phải đi Los Angeles công tác là thật, sáng sớm nay lên máy bay cũng là thật.

Không khí tự do lan truyền khắp tim khắp phổi cô, An Hảo hưng phấn xoay người muốn về phòng ngủ tiếp, sau đó bắt đầu sắp xếp chương trình trong ngày.

Nhưng vừa vào phòng ngủ, mông còn chưa dính giường, nghe điện thoại ‘ting’ một tiếng báo có tin nhắn, cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Tả Hàn Thành gửi tới.

“Hôm nay là thứ hai, không được phép cúp cua.”

**!

Anh cũng sắp cất cánh đi Los Angeles rồi, còn muốn quản lão tử có cúp cua hay không!

An Hảo tức giận ném điện thoại lên giường, vốn không muốn xem lời anh ra gì, dù sao hai ngày nay anh sẽ ở một đầu địa cầu, quản cô được sao?

Nhưng cuối cùng, An Hảo quỷ thần xui khiến đến trường học.

Thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ ‘quỷ thần xui khiến’ để hình dung.

Cô căn bản không có ý định thật sự nghe lời Tả Hàn Thành, cho nên sao có thể nghe theo sắp xếp của anh?

Hơn nữa bây giờ anh không có ở bên cạnh cô, quản ngày quản đất cũng không liên quan tới cô, chỉ là người bạn nhỏ của cú mèo kia còn đang ngủ, không có ai chơi cùng cô, chỉ có thể tới trường cua anh đẹp trai tiêu phí thời gian.

Đồng phục của An Hảo bị ném ở trong phòng ngủ, tất cả quần áo đều là Tả Hàn Thành dẫn cô đến trung tâm thương mại mua trong đêm tân hôn ấy, đều là loại hình cô không quen mặc.

Hai ngày nay mặc ở nhà không có ai thấy cũng được đi, bây giờ An Hảo mặc đầm màu trắng, đi trên đường, bất luận đi phương hướng nào đều có cảm giác ánh mắt khác thường từ bốn phía.

Cô cũng biết! Cũng biết trang phục nữ tính này là xấu xí nhất! Nhưng người bán kia và Tả Hàn Thành đều có thẩm mỹ gì! Cô không muốn mặc đồ này!

Lúc đi vào cửa trường A, bảo vệ nhìn chằm chằm cô.

Cố An Hảo cô ban đầu ở trường học đánh nhau bị thầy hiệu trưởng nêu tên trước toàn trường, đối mặt với cười nhạo và khinh bỉ của tất cả mọi người đều chưa từng lúng túng, nhưng bây giờ không chịu nổi những ánh mắt khác thường của bọn họ, dứt khoát chạy về phòng ngủ.

Theo thói quen đá văng cửa phòng ngủ, muốn đi vào tìm đồng phục, kết quả vừa đi vào, Thần Thần đang ăn cháo vừa thấy cô liền trực tiếp phun ra ngoài: “Phốc….”

Biểu tình trên mặt của Hoàng A Mao như gặp quỷ, nhìn chằm chằm An Hảo: “**! Mới một cuối tuần không gặp, Cố An Hảo cậu thay đổi. Sao thế?”

Khóe miệng An Hảo cong lên, thật may phòng ngủ bọn họ vì công lao vĩ đại của An Hảo mấy năm nay mà không có bạn học nào khác nguyện ý ở chung với bọn họ, phòng ngủ bốn người ở chỉ có ba người ở, tình cách lúng túng này không có ai khác thưởng thức được.

“Thay đổi em gái cậu, mình không thể mặc đầm sao?”

An Hảo đi vào cửa, nhanh chóng lục soát đồng phục trên giường mình: “Cuối tuần mình không về, hai cậu có sẵn tiện giặt đồng phục giúp mình không? Để đâu rồi?”

“…” Thần Thần mặt đầy buồn nôn nhìn An Hảo mặc trang phục nữ đứng bên giường lục đồ, tựa như lúc này mới chắc chắn thật sự là Cố An Hảo vậy: “Ông trời của mình, vừa rồi suýt chút nữa mình cho là mình nhìn lầm rồi, đây là Bạch liên hoa nào dám chạy tới đạp cửa phòng ngủ của chúng ta.”

Nghe Thần Thần hình dung, An Hảo xoay người đi tới ngồi bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn quả nhiên có hộp đồ ăn cho cô, liền mở ra ăn.

Cháo và bánh bao vẫn nóng, cô vừa gặm bánh bao vừa nói: “Đồng phục của mình để ở đâu rồi?”

“Không nhìn thấy.” Hoàng A Mao bĩu môi, thò đầu nhìn áo đầm trên người An Hảo.

“Nhìn giống như là kiểu mới Senwaroer năm nay, sao, ba cậu thăng chức thành Tỉnh trưởng hay sao? Cậu vậy mà được tặng áo đấm tốt như vậy? Thật sự bôi nhọ danh tiếng ăn mày Cố gia của cậu nha!”

Thần Thần cũng nhìn chằm chằm cô: “Sao tối thứ 6 cậu uống rượu được một nửa lại biến mất không thấy bóng dáng?”

“Còn có thể đi đâu? Ông chủ Hoan Mị quỷ hút máu đó thấy mình còn chưa say lắm, bắt mình đi ra ngoài mang rượu cho khách.” An Hảo hàm hồ đáp.